Thông tin

MẸ CHO TÔI NIỀM TIN YÊU VÀ CUỘC SỐNG

MẸ CHO TÔI NIỀM TIN YÊU VÀ CUỘC SỐNG

 

HUỲNH VĂN ƯU

 

 

Trong chúng ta, ai cũng có quê hương và tuổi thơ để hoài niệm. Ai cũng từng lớn lên bằng tình thương của mẹ và được mẹ chắp cánh cho niềm tin và cuộc sống. Ở một vùng quê nghèo như mẹ tôi quanh năm tảo tần mưa nắng, chạy gạo bữa sáng lo bữa chiều, thức ăn đơn giản rau dưa, tương muối đạm bạc qua ngày. Chỉ có vậy mà mẹ tôi đã nuôi đàn con nên người. Khi lớn lên, mẹ dựng vợ gả chồng cho con trọn bề gia thất, dần dà chúng tôi bươn chải cuốn hút cuộc sống theo thời gian rồi xa cách mẹ bao năm mà không hề hay biết. Đến chừng giật mình chợt nhớ lại thì đã muộn. Thoắt chốc, mẹ già nua lụm cụm, rồi vĩnh viễn ra đi giờ chỉ còn ôm ân hận nuối tiếc khôn nguôi.

Chua xót nghẹn ngào con nhóc nheo

Gượng cười cay đắng chỉ vì nghèo

Bao dung hồn hậu tình yêu mẹ

Nước mắt chứa chan lệ nhỏ theo.

Dẫu biết con người sống nơi cõi tạm do duyên nghiệp hợp lại mà thành, trải bao số kiếp bụi trần đeo bám trôi lăn mà vướng vào vòng khổ luỵ sinh tử. Chuyện vô thường già chết là lẽ tự nhiên không hẹn trước, sớm còn tối mất, thoắt chốc âm dương cách biệt, như sương, như móc, thoạt có chợt không, như cây ven bờ vực, như dây leo vách giếng có chi bền chắc...

Biết vậy, mà lòng vẫn thấy nhớ mẹ khôn nguôi. Mới ngày nào, mẹ còn dầm mưa cấy lúa giữa ruộng đồng lạnh buốt, tay chân run rẫy, mẹ cố hết sức mới qua hết giăng đồng hàng cây, trong lúc trời nhá nhem chập tối mới về đến nhà, đôi môi mẹ tím ngắt, mẹ bảo con đốt lửa nhanh lên cho mẹ hơ đỡ lạnh, tôi ngồi khúm núm sát bên mẹ, muốn được mẹ âu yếm ôm vào lòng, tay mẹ nhăn nheo, khô gầy vò đầu hôn con. Tôi chui vào lòng me như (gà con chui vào đôi cánh) để được truyền hơi ấm quá đổi sung sướng vô cùng, mỗi lần nhớ về mẹ thì bao nhiêu hình ảnh cực khổ của mẹ như hiện về trước mặt, ước gì được luôn sống đời bên mẹ, nhưng đó chỉ là ước nguyện mong cầu mà thôi.

Đêm đêm thắp ngọn đèn trời

Cầu cho cha mẹ sống đời bên con.

Thời gian sống bên mẹ sao mà ít ỏi quá, chiến tranh cướp mất tuổi xuân, tình mẹ con phải chia cắt vì phải tránh bom trốn đạn bỏ quê hương. Cho nên mỗi khi nói về tình mẹ, tôi nghẹn ngào, chỉ biết mẹ mình cực khổ thân cò lặn lội quanh năm, càng lớn lên thấy mình càng trống vắng, quạnh hiu, mỗi khi nhớ về mẹ.

Có lẽ nỗi buồn nhớ mẹ đi suốt cuộc đời cũng chưa đủ, dù có ôm lòng than khóc, hối hận, tiếc thương cũng chẳng thấm. Bởi, cả đời chỉ biết mẹ hy sinh lo cho con mà con chưa bao giờ đền đáp công ơn mẹ, dù một cử chỉ nhỏ trìu mến cũng chưa đong đầy, nói chi phụng sự chén cơm bát nước, hay giăng màn trải chiếu trong đêm đông giá lạnh, phận làm con như vậy thật hổ thẹn với lòng. Ôi! tất cả biết than thở bày tỏ cùng ai.

Như đã nói, quê tôi ở vùng quê nghèo lại bị chiến tranh triền miên, cái sống liền kề bên cái chết, nỗi buồn nhiều hơn niềm vui. Do vậy, cho nên vừa mới lớn lên tôi phải xa nhà vừa tránh chiến tranh vừa đi học, rồi tiếp đến lại có gia đình, nên không còn nhiều cơ hội gần mẹ như bao anh em khác. Mỗi khi nghe ai đó nhắc đến mẹ, tôi chỉ biết ngậm ngùi quặn thắt thở dài thầm than: "Thiếu tình mẹ buồn lắm ai ơi"!

Kỷ niệm tuổi thơ, tôi thích nhất là đón mẹ đi chợ về bởi thường có quà, khi thì bánh cam, bánh còng, gói xôi, bánh chuối nước cốt dừa... Được quà của mẹ lòng tôi vui mừng đến ngất ngây muốn khóc, bởi số tiền mẹ có đâu dễ dàng gì mà phải chắt chiu từng đồng với mấy lọn rau, trái bầu, trái mướp bón phân tưới nước suốt ngày tháng mới có mà bán. Mẹ thấy con mình thiếu thốn thua thiệt chúng bạn đến nỗi rơi nước mắt, nhất là mỗi khi Tết đến xuân về. Trước cảnh buồn đó, mẹ chỉ âu yếm thương con, rồi dạy con sau này ngoan hiền cố gắng chăm học để trở thành người tốt, biết thương người nghèo khó, có điều kiện con hãy giúp ích cho đời, tạo duyên lành cho kiếp sau...

Mẹ tôi sớm tối tảo tần, ít chữ nghĩa chỉ theo truyền thống gia đình dạy con, đơn giản bằng những câu đời thường như nhân quả, thiện ác, nghĩa nhân... xem đó là đạo đức căn bản để dạy con. Điều chúng tôi nhớ mãi là cách giao tiếp của mẹ đối với mọi người luôn bằng ân tình, đạo nghĩa, nói đúng ra là mẹ tôi thực hành (làm) để con theo đó mà học hơn là răn dạy "Trăm nghe không bằng mắt thấy". Đó cũng là cách dạy con của những người ít học như mẹ tôi. Mẹ tôi cũng thường nói câu: "Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng", con hãy gần người thiện lành để được học nết tốt điều hay...

Mẹ còn nói như khẳng định: "Con nhà ai về nhà nấy". Với câu nói nầy chắc mẹ muốn nhắn nhũ con mình phải tìm cho được căn nhà để về. Tuy mẹ không nói trắng ra, mà để con tự quyết định chọn lựa căn nhà thích hợp mà đến.

Dù vậy, tôi cũng biết được ý mẹ muốn con mình sau nầy phải về căn nhà Phật, vì mẹ luôn nói với con mọi sự việc đều có "nhân quả" (nhân nào thì quả nấy). Mẹ tôi nghèo, chất phác ít học nhưng kín đáo, ít khi áp đặt con, chỉ gợi ý để con tự lựa chọn. Sau nầy lớn lên, tôi được đi học mới thấy lời mẹ như mở lối cho con quá ư chân lý, tuyệt vời trong việc chọn đường con đi. Và đó cũng là động lực để mình tìm đường an lạc vào căn nhà Phật, sống trong thanh tịnh đầy tình  yêu thương, ở đó có hạnh phúc đem đến cho mình và hạnh phúc cho người khác,

Tuy hoàn cảnh gia đình có khó khăn, nhưng tuyệt nhiên mẹ tôi không hề than thở trách móc, luôn an nhiên tự tại một lòng định tâm hướng về tương lai. Mẹ dạy con hãy cố gắng tu dưỡng đạo đức, nhân tâm cho đời bớt khổ thêm vui, chớ lấy học tập để cầu danh lợi, tham sân thế gian chê cười.

Học mà đạo hạnh chẳng cầm

Khác chi cỏ dại nẩy mầm đồi hoang

Người tham sân, cầu mong danh lợi, đến khi lâm cảnh khổ não bức bách, rồi tâm tưởng hoang mang, trước mắt âm u, mê mờ chẳng biết lần về đâu, ở đâu... Lúc đó, lòng hối tiếc cũng không còn kịp, tỷ như kẻ khát nước mới đi đào giếng, có ích lợi gì.

Cuộc đời như giấc chiêm bao, nay vắng mẹ, thoắt chốc đã gần hết một đời. Vắng mẹ rồi, con như kẻ bơ vơ chẳng biết còn ai để nương tựa, mỗi lúc đi làm, đi học, nghỉ ngơi, tối sáng, sớm khuya, lúc rảnh rang hết việc thì hình bóng của mẹ lại hiện về bên con, tai như thì thầm nghe tiếng mẹ, con vô cùng hạnh phúc mỗi khi nhớ về mẹ, con còn nghe tiếng mẹ dạy ngày nào, dù biết đó chỉ là mơ tưởng, nhưng lòng con cảm thấy nhẹ nhàng sung sướng biết bao, vì ở đó có giọt nước mắt cực khổ bao dung hồn hậu của mẹ lo con, có sự hy sinh âm thầm ươm mầm xanh tương lai cho con mẹ. Mẹ ơi! Con hứa với mẹ sẽ cố gắng học hỏi, tu dưỡng đạo đức và luôn làm việc phước thiện cho trần gian này bớt khổ, và cầu nguyện cho Mẹ được về  nơi cực lạc cõi Di Đà Tây phương. Mẹ đi rồi, nhưng con luôn nghe lời mẹ dạy, hằng đêm con luôn niệm Phật để cầu cho mẹ cho gia đình, chúng sinh được an lạc và  thế giới được hòa bình.

Nghe lời mẹ dạy: "Con nhà ai về nhà nấy", con quyết chí học hành, nay xin báo mẹ tin vui, con thi đậu vào Học viện Phật giáo Việt Nam TP. Hồ Chí Minh, bốn năm tu học chăm chỉ và nay được tốt nghiệp ra trường với cấp bằng Cử nhân Phật học, đây là niềm sung sướng nhất đời con và cũng không quên báo tin cho cha mẹ mừng. Mẹ ơi! Con ôm tấm bằng vào lòng mà rưng rưng nước mắt. Nếu bây giờ cha mẹ còn sống, chắc cha mẹ vui lắm, vì đó là điều ước ao của mẹ bấy lâu, nay con đã chọn đúng hướng đi, nhưng cha mẹ đã không còn nữa! Thương mẹ nhớ cha giờ chỉ biết niệm Phật cầu mong cha mẹ được siêu thoát về nơi đất Phật.

Và con cũng xin báo cho cha mẹ tin mừng, nay con vẫn tiếp tục tu học với các anh chị đồng tu, tại chùa Phật học Xá Lợi. Ở đây anh chị rất tốt và thương yêu như anh em một nhà. Ở đây còn là môi trường tốt để trao đổi, tìm học Phật pháp nhằm tu sửa, điều chỉnh thân tâm ngày một hoàn thiện hơn. Con rất An lạc ở môi trường tu học nầy, được gần anh chị thiện lành, trí huệ minh thông, đó cũng là điều cha mẹ ước muốn. Xin cha mẹ đừng lo con hãy hướng về đức Phật tu dưỡng an vui.

Để đạt đến chỗ hoàn thiện, xét trên lập trường “Vượt ra ngoài thế gian” thì người ta cố gắng tu hành, chịu khó học tập để được cái tâm như Phật. Giáo lý nhà Phật còn dạy rằng, con người sinh ra qua các kiếp luân hồi sinh tử, chết đi rồi quay lại nhân gian, trước đó nếu có tội lỗi nhiều thì còn phải chịu khổ ở địa ngục, ngạ quỷ hoặc súc sanh. Nếu trong gia đình có người tu hành đạt được chính quả thì có thể siêu độ được “Cửu huyền thất tổ”...

 Con không dám mong cầu cao siêu, nhưng tâm nguyện luôn hương về Tam bảo, mãi mãi làm điều thiện, giúp người độ đời mỗi khi ai đó có hoạn nạn khó khăn, và mong tất cả chúng sinh người âm được siêu, người dương thanh thới, cửu huyền thất tổ được siêu thăng về cõi Tây phương Tịnh độ.

Thích độ nhân miễn tam đồ khổ

Thoát cửu huyền thất tổ siêu phương

Như vậy, người xuất gia tu hành khi đạt được thành tựu thì có thể giải thoát cho cha mẹ mình. Nghĩ vậy, lòng con muốn lìa xa tất cả để đi vào cửa Phật, lòng thì quyết nhưng gia đình còn nhiều vướng bận không sao bỏ trách nhiệm. Chỉ còn con đường tu nhân học Phật, lăn xả vào thế gian làm theo hạnh Bồ tát lấy việc thiện làm cứu cánh, giúp người khốn khổ thoát khỏi lầm than. Đó là cách duy nhất của người tại gia vừa tu tập vừa làm việc phước đức chỉ mong cầu nguyện cho cha mẹ được siêu thoát, giờ chỉ còn con đường học Phật, hành đạo tinh tấn giúp thân tâm an lạc để khỏi phụ lòng mẹ dạy.

Biết rằng chuyện xuất gia là do duyên nghiệp, nhưng thế gian cũng còn nhiều chuyện nan giải cần đến nhiều người để hộ quốc an dân, việc nhỏ thì lo dạy dỗ thiếu niên, nhi đồng, giúp đỡ người nghèo khó neo đơn… đó là những công việc rất cần những người tại gia, nếu có điều kiện cao hơn nữa thì bố thí hộ trì Tam bảo. Điều cần là dù tại gia hay xuất gia đều phải có tâm Phật

Dù chưa có duyên xuất gia tu hành, để cầu mong cha mẹ được siêu thoát, bản thân dù ở hoàn cảnh nào, ở đâu, luôn hướng tâm về Phật pháp tinh tấn tu hành. Con đường đến căn nhà Bồ đề có đến 84 ngàn pháp môn, dù xuất gia hay tại gia, bản thân con người vốn có tâm Phật và ai cũng có thể thành Phật. Đức Phật đã cho chng ta niềm vui  khẳng định đầy phấn khỏi không chút bi quan, Đức Phật nói: “Ta là Phật đã thành, chúng sinh là Phật sẽ thành”. Đức Phật đã chắp cánh cho chúng ta một niềm tin tươi sáng. Chính niềm tin đó đã đem đến cho tôi sức mạnh, dù con đướng đến Niết bàn có dài và nhiều gian khổ, tôi cũng quyết chí một lòng theo Phật, dù có đến Niết bàn chậm hơn Tăng Ni xuất gia, nhưng nhất định đi thì nhứt định đến.

Mùa Vu lan đến, con chỉ biết cầu nguyện cho “Cửu Huyền Thất tổ” sớm được siêu thăng tịnh độ, chúng sanh mười phương siêu thoát, thế giới hòa bình, nhân loại an lạc. Con hằng nguyện  nghe lời cha mẹ, quyết làm điều thiện, tránh xa điều ác làm ích đạo lợi đời, gắng sức kham nhẫn tinh tấn tu tập:

… “Sớm cầu bậc minh sư, gần gũi người đức hạnh, thân tâm khéo chọn lựa, quét hết bao gai góc… Tâm cảnh đều mất sạch. Không nhớ không tưởng đến. Đi ở đều vắng lặng. Tâm định không sanh khởi. Muôn pháp tự dứt lìa”. Con nguyện chỉ một đời này quyết chí tu hành. Ngăn dứt vọng niệm, cắt đứt muôn duyên, không chạy theo trần cảnh. Nam mô A Di Đà Phật.

Bình luận bài viết

    Tin sinh hoạt phật sự

    Video bài giảng

    Pháp âm

    • Những áng mây trắng - Thơ: Hoang Phong - Diễn ngâm: Hồng Vân
    • Mẹ ơi - Thơ: Thích Phước Hạnh - Nhạc: Hoàng Lan
    • Khúc ca Tịnh Độ - Lời: Thích Phước Hạnh - Nhạc: An Sơn
    Pháp âm khác >>

    Thống kê truy cập

    • Online: 22
    • Số lượt truy cập : 6061279