Thông tin

MÔI TRƯỜNG CUỘC SỐNG VÀ TÌNH YÊU

MÔI TRƯỜNG CUỘC SỐNG VÀ TÌNH YÊU

THÍCH LIÊN PHƯƠNG 

 

Đó là môi trường tốt, có rừng nguyên sinh. Ta nhận biết được là nhờ có được sự tiếp xúc, tiếp cận từ khoảng không nhẹ mát và thảnh thơi.

Từ không gian êm đềm trong sáng lòng ta tịch lặng, trong khoảnh khắc đó ý không hận thù, tâm không tham muốn, dù là thời gian, có được ngắn ngủi ta vẫn có được "Tình Yêu".

Trong tình yêu không có sự đắn đo, đổi chác, cân nhắc... được hơn.

Tình yêu là tiềm năng bất tận là suối nguồn ban phát hạnh phúc cho con người và muôn vật.

Có tình yêu thì không có hận thù (hận thù là xung đột, đối kháng, nhị nguyên) từ đối lập phân hóa từ sự kết tinh, phân lập, quy trình tạo ra cuộc sống.        

Cuộc sống từ mạch nguồn tham vọng tràn qua dòng chảy thời gian (ký ức) những suối bọt sóng triều làm thành meo và lửa. Những phản cảm từ sự xúc tác ban sơ làm thành môi trường triệt tiêu sự sống.

Sự sống luôn có mặt của tình yêu. Như một đô thị bị phân luồng cho giao thông trong những con đường quanh khuất. Tình yêu là không gian thanh tĩnh, mênh mông, vô hạn. Khó mà hình dung một không gian đô thị không có con đường. Khó mà hình dung một thực trạng "tình yêu" không sự sống.

Hãy tĩnh tâm từ hai ba giờ sáng trong một thành phố lớn, hãy nghe, và thấy từ không gian TÂM, âm động còn rất ít...  Cái lặng lẽ đêm khuya, những ngôi nhà, những con đường... những nhớ lại hình ảnh của ngày... từ hình ảnh của ký ức thời gian chập chùng lên những con đường, dãy phố. Cái huyền ảo hình tượng từ quy ước sẽ tan mau (Tôi cũng đã từng trải nghiệm như thế).

Ta có thể kết nối từ thức trong bóng mơ giữa ngày và đêm, qua mộng và thực. Ta có cơ may thấy được cấu trúc của "hình" và "từ".

Từ tâm trạng con người tạo ra môi trường trong mỗi quốc gia. Tâm trạng ta tích cực hay tiêu cực. Tâm trạng ta lạc quan hay bi quan. Tâm trạng Thiền tạo môi trường trị liệu. Tâm trạng trí tuệ tạo môi trường hạnh phúc và nhất là tâm có tình yêu là môi trường toàn hảo.

Càng nhiều sự kiện, nhu yếu và tiện nghi, cuộc sống trở thành đa phức, con người sẽ bất an. Cuộc sống và môi trường trở lên hỗn loạn. Chỉ có tình yêu mới làm cho con người thanh tĩnh, an nhiên và giải thoát.

Tình yêu không phải là xúc giác, cảm giác và tự mãn, vì "Tình yêu" không từ cái "MUỐN". Người có tình yêu thì cảm thông được với người và vật. Giống như mặt trăng sáng và mát dịu đến tất cả mọi loài.

Muốn có "tình yêu" thì trước hết không còn cái muốn gì hết kể cả cái "Muốn có tình yêu". Vì trạng thái không ở tâm là không hai vật ở trong tâm là không còn "tưởng" (từ) và tượng là (sắc ảnh). Ta không khó khăn để xóa đi các "Từ + tưởng" từ bộ nhớ ta không khó để mất tăm những "đồ họa" trong lòng. Hình trong lòng khởi lên ta nói người, nói vật. Danh "từ" khởi lên ta nói: đây là phải, đó là sai!

Khi nhìn đúng lúc (sự khởi lên) mà không có "cái ta" đó: "cái đang là".

Cái đang là không "Từ" sẽ trở thành tịnh. Cái đang là không tên sẽ không còn cảm xúc. Hình ảnh nào mắt thấy, tai nghe không có xúc chúng trở nên tàn tạ.        

Khi mà hình ảnh, âm từ được thấy tận chúng sẽ mất khả năng trồi lên bề mặt. Đấy là lúc "tình yêu" hiển lộ.

Sở dĩ tình yêu được hiển lộ là bởi tầm nhìn sâu thẳm vào thực tại "cái đang là". Cũng có thể gọi, vì trí tuệ thẩm thấu nơi "chiều sâu" mà "tình yêu" tràn lên trong bề rộng.

Sâu và rộng còn là tiến trình của cuộc sống, qua mỗi giai đoạn "cận, tiếp và xúc". Ta có thể thấy "CÁI TA" ở đâu. Từ mọi chạm xúc ta có thể bắt gặp cái NGÃ và VÔ NGÃ. Khi gặp một người ta liền gọi "TÊN" người đó. Bên ngoài tên là một ký hiệu nổi để xác định nhân vật. Bên trong tên là một "âm chìm", là âm giác truyền cảm, truyền nối của những gì kế tiếp.

Ta có hai cách để thấy được sự thật:

1/ Khi gặp một người ta có thể thấy người đó trước khi ta mở miệng gọi tên.

- Ta tự phản xạ vui mừng.

- Hoặc ta dừng lại (không cảm xúc) để nhớ ra.

2/ Khi gặp một người, ta liền mở miệng gọi tên. Trong đầu ta tên người đó kéo theo những kỷ niệm, những gì mà ta đã biết về người đó trước đây, điều này (sự nhớ lại) làm ta không thấy được người đó trong hiện tại.

Điều gì khởi lên ta không thấy được từ phát xuất. Dữ kiện là sự kiện đã trở thành tâm lý (trong hiện tại). Từ khoảnh khắc ta không thấy gì khác hơn, nên tâm lý hiện hữu bằng là hữu ngã!   Ngã không có quá khứ, không chủ thể. Vì nó không tự biết, nó trở thành tương tục (nghiệp). Khi thấy "cái đang là "thành cái" không là" nó không còn mù tối nên gọi là "vô ngã".

Trong tâm ta luôn nói đuôi vô số bóng hình đã qua, những bóng hình thường có tiếng nói là những âm chìm... Âm động và bóng hình thường tạo ra nhiệt và cái "không rõ sáng". Trạng thái tâm như thế thì không bao giờ thấy được "cái biết" nó luôn tăm tối, nghi ngờ và xung đột. Sự luôn lặp lại chính nó gọi là "Nghiệp". Khi thấy, nghe, biết bằng cách "tự mình trực thức" thì nó tan vỡ (đó gọi là tiêu nghiệp, hết tội).

Kinh Phật dạy:

Tội từ tâm khởi từ tâm sám, Tâm được tịnh rồi tội liền tiêu

Tội tiêu tâm tịnh thảy đều không, thế mới thực là chân sám hối.

Kinh Địa Tạng cũng nói:

Khởi tâm động niệm, vô phi thị tội.

Nếu ta thường "có mắt trong tâm" thì tâm thành Tuệ giác.

Trong lúc đọc bài viết này ta sẽ thấy chữ nổi ở tâm, khi ta trực thức vào bên trong ta sẽ nghe những âm chìm đi qua. Khi ai đó tranh luận với ta, ta thường nhớ lại, nếu "nghe vào" thì những âm chìm đó rất rõ ràng.

Ta phải thường lắng nghe: "NGHE VÀO, NGHE TÁNH MÌNH, TÁNH THÀNH ĐẠO VÔ THƯỢNG".

Với ai muốn chứng nghiệm về thực tại, tình yêu, thiền, cuộc sống (ngũ ấm) thì sự lắng nghe như trên là điều chính xác vô thượng.

Khi có thực sự chú tâm nghe nhìn vào thực tại như thế ta không khó để vượt qua những đám mây nội xúc, những loại tâm lý chùm gửi đã bu bám lâu ngày trong TÍNH ta.

Tóm lại: Môi trường là dữ kiện về hiện tượng vật lý trong đường dẫn cung cầu cuộc sống, và cuộc sống là hơi thở của tình yêu. Tình yêu là không gian trong suốt là hơi mát lặng tĩnh trong veo, một không gian trong suốt tràn ngập vào tất cả muôn loài vạn vật. Sự tĩnh lặng trong mát của tình yêu đó không phải là sự kích thích, xúc động từ dòng chảy của tư duy và cũng không phải theo những cảm giác phản xạ từng vùng trong ký ức luyến lưu cuộc sống.

Môi trường, cuộc sống và tình yêu là "ba trong một". Cùng hai đoạn thơ dưới đây thay lời chào cảm kích.

Lõng tay thêu gấm gái yêu kiều

Hoa rợp oanh vàng lãnh lót kêu

Bao nỗi thương xuân thương biết mấy

Là khi không nói chợt dừng thêu.

Tôn giả Huyền Quang

Tóc trắng mây bay lá rụng vàng

Là tình đậm đặc cõi thời gian

Đáng yêu màu lá vàng trong nắng

Lộng lẫy nên thơ vẻ dịu dàng.

Người Mây Trắng

Bình luận bài viết

    Tin sinh hoạt phật sự

    Video bài giảng

    Pháp âm

    • Những áng mây trắng - Thơ: Hoang Phong - Diễn ngâm: Hồng Vân
    • Mẹ ơi - Thơ: Thích Phước Hạnh - Nhạc: Hoàng Lan
    • Khúc ca Tịnh Độ - Lời: Thích Phước Hạnh - Nhạc: An Sơn
    Pháp âm khác >>

    Thống kê truy cập

    • Online: 52
    • Số lượt truy cập : 6345908