Thông tin

NHƯ MỘT GIẤC MƠ

NHƯ MỘT GIẤC MƠ

HÀNG CHÂU

 

 

Đã ra giêng, khí trời vương vấn lạnh nuối tiếc những ngày của tiết xuân. Ánh nắng vàng sáng trong lấp lánh trên ngọn cây cao trước sân chùa. Ngọn gió liu riu nhẹ, lòng người miên man say sưa ấm áp.

Ngôi chùa Huê Nghiêm xây dựng trên hai trăm năm. Hai thế kỷ, một thời gian dài của kiếp người. Vùng đất nầy ngày ấy là rừng chồi, lưa thưa từng lõm nhà, thú rừng quanh quẩn đó đây. Ngôi chùa đơn sơ nhỏ bé ẩn mình dưới tàng cây rậm rạp. Vào ngày tết, các bô lão áo dài the, búi tóc, phụ nữ bà ba nâu sẫm, thì thầm câu chuyện, lũ lượt đến chùa, cầu mong Trời Phật phù hộ cho đất nước được thanh bình, nhà nhà yên ổn làm ăn.

Thầy Trí Ngộ ngồi trên chiếc ghế dựa nhìn ra sân, từng đôi chim sẻ nhảy nhót líu lo trên hàng dây điện ngoài đường. Ngôi chùa hôm nay khác hẳn ngày xưa. Gian chánh điện với tượng Đức Phật uy nghi ở tầng lầu trên thật khang trang. Lưa thưa từng sợi dây điện kết nối ngọn đèn nhỏ li ti đủ màu chớp tắt như bầu trời lấp lánh những vì sao khuya. Vách tường chung quanh cũng được sơn phết mới tinh. Trên nóc bốn góc chùa, với bàn tay điêu khắc khéo léo chạm trỗ những đường nét uốn lượn thật công phu.

Đã qua rồi những ngày lửa đạn mịt mù, thấm thoát vậy mà đã 40 năm. Tiếng thở dài, đôi mắt ngấn lệ của mẹ với bao nỗi nhớ thương khắc khoải trôi vào quá khứ. Hôm nay đã thay vào tiếng cười hớn hở của nam nữ thanh niên, vai ba lô đầy sách vở nhộn nhịp trong sân trường đại học. Ánh mắt các bạn nhìn vào tương lai phía trước với trái tim háo hức sáng rực niềm tin.

Ngày rồi lại ngày, năm qua năm, tuổi thầy thật không ngờ đã hơn nữa đời người. Vầng trán, đuôi mắt thấp thoáng nếp nhăn. Không gian như lắng đọng, trái tim ẩn chứa bao nỗi niềm. Nhớ lại từ ngày ba đi xa, cậu bé thường xuyên theo mẹ vào chùa. Ngôi chùa với không gian trầm lắng, trang nghiêm, từ bi là nơi làm dịu đi nỗi khắc khoải của đời người. Mẹ thường đi lễ Phật ở chùa Huê Nghiêm vùng ngoại ô thành phố. Tiếng tụng kinh hòa với tiếng chuông thanh thoát ngân vang, tâm mẹ như vơi đi sự trĩu nặng ở trong lòng. Cậu bé bên cạnh mẹ khép mắt lâm râm khấn nguyện:

- Ông Phật ơi! Ông phù hộ cho gia đình con được an lành.

Đời người sao triền miên nỗi khổ đau. Mẹ nuôi cậu và người anh trai tật nguyền từ tấm bé bị sốt tê liệt thiếu thuốc men mà phải mang bịnh suốt đời. Ba mẹ con quấn quýt bên nhau, trồng khoai tỉa bắp qua ngày. Có những giây phút mẹ ngồi trầm ngâm thỉnh thoảng nhìn các con xót xa, mới 5-6 tuổi mà đã mồ côi cha. Anh em cậu gắn liền với mảnh đất Tân Uyên mênh mông bát ngát. Rừng với nhiều gỗ quý. Buổi sáng từng đàn nai ngơ ngác băng qua trảng tranh, heo rừng ủn ỉn nối đuôi đi kiếm ăn, trên nhành cây thì chim kêu vượn hú. Đi xa thì nhớ, một sự nhớ thương dìu dịu, dai dẳng trong lòng người.

Có những buổi sáng, mặt trời vừa ló dạng hàng hàng máy bay ì ầm xuất hiện, cả xóm vội vã rời nhà, những đứa bé ngơ ngác ngồi trong thúng đong đưa theo quang gánh, hai anh em cậu nắm chặt tay mẹ lúc thúc theo sau. Cuộc sống bấp bênh, sau nhiều ngày nghĩ suy, mẹ quyết định cả ba mẹ con vào chùa. Mỗi người qui y một nơi trong cùng địa bàn thành phố để thỉnh thoảng mẹ được tin.

Hoa Phượng nghe vị Thầy kể mà cảm thấy thương tâm và quý trọng. Cô may mắn có mặt ở trên đời nầy khi đất nước được bình yên. Phượng đã ngoài ba mươi, trời cho được hai đứa con trai, Xuân Trường 14 tuổi, Xuân Thịnh lên 10. Cô và hai người con có duyên quy y với Thầy Trí Ngộ, vị tu sĩ đức độ hiền hòa.

Hoa Phượng nhẹ nhàng hỏi:

- Thưa Thầy, những ngày về sau Thầy xa luôn quê nhà?

- Có một lần Thầy về Tân Uyên, vùng nầy, ban ngày như vùng đất chết, chỉ rải rác vài bà mẹ già, ban đêm thì sôi động hẳn lên. Rồi Thầy gặp một người đàn ông, tuổi như chú, dáng thanh thanh có tên là Huỳnh Văn Nghệ. Thấy đứa bé hiền lành, chú Nghệ cho đi học lớp văn hóa để thông thạo chữ nghĩa. Hồi đó, Thầy thuộc nhiều câu ca dao, nhiều bài hát thiếu nhi, đặc biệt Thầy rất thích, thuộc nằm lòng câu thơ của chú Huỳnh Văn Nghệ:

Ai đi về Bắc ta đi với

Thăm lại non sông giống Lạc Hồng

Từ độ mang gươm đi mở nước

Trời Nam thương nhớ đất Thăng Long.

Ôi! Sao mà nó da diết, thương thương buồn buồn sâu thẳm trong tim. Đêm đêm nằm gác tay lên trán trên chiếc chõng tre, ngọn gió liu riu đong đưa cành lá, vầng trăng mười sáu muộn màng qua làn mây mỏng lửng lờ bay, cậu thiếu niên nhớ chú Nghệ. Cám ơn chú đã giúp cho cậu từ cấp 1, vượt qua khỏi cấp 2, để có cơ hội lên cấp 3.

Cậu có người bà con trong họ ở rừng, thỉnh thoảng nhờ mua thuốc tây, các loại bịnh mà hồi đó hay mắc phải, nhất là sốt rét, rồi lao phổi, cảm cúm. Buổi sáng tinh mơ, cậu nhanh chân theo ông lái đò qua nhánh con sông Bé, lững thững chú ý nhìn các tiệm tạp hóa có bán thuốc tây, mỗi cửa hàng chỉ mua số lượng ít vì sợ bị để ý. Túi thuốc kha khá, trưa nắng gắt, vắng người, cậu nhanh chân trở về. Thời gian sau, cậu về chùa Huê Nghiêm. Không ngờ, qua tuổi 18, dù là tu sĩ, vẫn bị bắt quân dịch, những ngày gian nan, đầu óc lửng lơ cho đến ngày im tiếng súng.

- Tại sao Thầy lại bằng lòng với không gian yên tĩnh nầy ư? Tuổi nhỏ thì theo mẹ. Mẹ nói ông Phật hiền lắm, tấm lòng của ông bao la thương người, nhất là những người không may mắn, gian nan nghèo khổ. Ông Phật dạy mình phải tu thân sửa mình, phải có đức hạnh, không ích kỷ tham lam, chỉ biết có mỗi mình thôi. Mẹ thường nhắc ở đời có luật nhân quả. Tánh tình độc ác thì gian nan nhận quả xấu. Ở hiền thì gặp lành. Điều ấy ngấm sâu vào trái tim cậu bé. Lúc tuổi chân dài vai rộng, đất nước dai dẳng chiến tranh, cậu chứng kiến cảnh khói lửa ngất trời. Điêu tàn! Thật điêu tàn! Rồi cho đến bây giờ tóc phai màu thì mới càng thấm thía lời dạy của Đức Phật. Con người sống phải có đức mới là người.

Không gian ngôi chùa thật tĩnh lặng. Ngoài đường cái, lũ lượt xe cộ xôn xao. Chiếc xe tải dài ngoằng, ngất nghễu, chở hàng nặng trĩu. Anh lơ xe bus thò cánh tay ra ngoài cửa kính nhỏ, ra dấu muốn vượt qua. Xe Honda chi chít chen nhau, phản chiếu cuộc sống hằng ngày của đời thường.

Thầy Trí Ngộ tuổi đã ngoài bảy mươi, nhiều lúc thước phim quá khứ cứ hiện về. Mẹ đã đi xa, người anh trai cũng không còn, Thầy phải giữ cho lòng mình vững vàng như cây trúc đứng thẳng cho dù mưa giông bão tố.

Thời gian trôi qua tưởng chừng như bình lặng, thế mà nhanh thật nhanh, không ai ngờ.

Hoa Phượng khẽ nhìn Thầy, thật kính trọng. Đôi mắt Thầy khép kín, bàn tay lần chầm chậm tràng hạt như kim đồng hồ se sẻ qua từng phút giây của biến thiên vũ trụ.

Sống phải có tri thức, phải có Đức Hạnh. Đời người như một giấc mơ!

Con xin ghi nhớ! Thầy ơi!

Bình luận bài viết

    Tin sinh hoạt phật sự

    Video bài giảng

    Pháp âm

    • Những áng mây trắng - Thơ: Hoang Phong - Diễn ngâm: Hồng Vân
    • Mẹ ơi - Thơ: Thích Phước Hạnh - Nhạc: Hoàng Lan
    • Khúc ca Tịnh Độ - Lời: Thích Phước Hạnh - Nhạc: An Sơn
    Pháp âm khác >>

    Thống kê truy cập

    • Online: 70
    • Số lượt truy cập : 6346013