Thông tin

NHỮNG BÀI KỆ CỦA TRẦN NHÂN TÔNG

Lời người xưa (sưu tầm)

                                                                  

NHỮNG BÀI KỆ CỦA TRẦN NHÂN TÔNG

 

 

 

Kệ về lẽ vô thường

Nắng tắt, hết ngày lại đến đêm.

Đã tối, đường đời càng tối thêm.

Nhà mình đèn có mà không thắp,

Lại nhờ ánh sáng của nhà bên.

Sau núi mặt trời chưa kịp lặn.

Bên hồ trăng sáng đã nhô lên.

Sống chết luân hoàn, đời đã vậy,

Sao không niệm Phật, sớm quy thiền?

 

Đêm mưa bão

Bỗng trời nổi gió, bụi tung bay.

Ông chài say tít, mặc thuyền xoay.

Một dãy núi đồi vang tiếng sấm.

Chân trời bốn phía mịt mù mây.

Sầm sập mưa rơi như thác đổ.

Thi nhau ánh chớp xé đêm dày.

Bất chợt bão tan, trời lại tạnh.

Trăng sáng ngoài thềm - canh mấy đây?

 

Kệ về lẽ vô thường

Sáng dậy, mặt trời mọc phía Đông.

Lát sau đã thấy đứng trên không.

Mà người như thể đang mê ngủ,

Chẳng hay vạn vật vẫn xoay vòng.

 

Về bệnh tật

Hoa nở rồi tàn, hoa lại nở.

Sự đời suy thịnh, có mà không.

Sao chẳng tĩnh tâm ngồi suy nghĩ,

Tự mình gây khổ, cứ long đong?

Âm dương, tội đức cứ xoay vần.

Bể đời vì thế lắm gian truân.

Nhưng đã có thân thì có bệnh.

Bằng không có bệnh, ắt không thân.

Thuốc quý trường sinh không thể có.

Chẳng gì níu giữ tuổi thanh xuân.

Cái chính - tu thân, xa quỷ dữ,

Hàng ngày tâm niệm hướng thiên chân.

 

Kiếp người

Kiếp người - bọt sóng biển mênh mông.

Sống chết tại thiên, chớ bận lòng.

Nắng đẹp bình minh, chiều sạm tối.

Mùa xuân lá mọc, héo mùa đông.

Lã Vọng, Phan Lang đều chết cả.

Thiên nhiên vận vật cứ xoay vòng.

Kiếp đời đã vậy, đừng than vãn.

Về Tây nắng ngả, nước về Đông 

Bình luận bài viết

    Tin sinh hoạt phật sự

    Video bài giảng

    Pháp âm

    • Những áng mây trắng - Thơ: Hoang Phong - Diễn ngâm: Hồng Vân
    • Mẹ ơi - Thơ: Thích Phước Hạnh - Nhạc: Hoàng Lan
    • Khúc ca Tịnh Độ - Lời: Thích Phước Hạnh - Nhạc: An Sơn
    Pháp âm khác >>

    Thống kê truy cập

    • Online: 29
    • Số lượt truy cập : 6057606