Thông tin

NỒNG NÀN SẮC HƯƠNG HOA SỨ

NỒNG NÀN SẮC HƯƠNG HOA SỨ

 

NGUYỄN ĐÌNH THỐNG

 

 

 

Nhà thơ Trần Ngọc Phụng ra đi vào đầu mùa hoa sứ. Dường như, đó là sự sắp đặt cuộc đời của anh:

Mai này thân gửi cỏ cây

Hương hoa sứ dẫn hồn bay về trời.

(Thành phố ngàn hoa sứ)

Trong số những người tôi quen, hiếm thấy ai yêu Vũng Tàu một cách lạ lùng như nhà thơ Trần Ngọc Phụng. Anh đã đi suốt dặm dài đất nước, đến Vũng Tàu, anh thốt lên: ĐÂY RỒI. Và anh chọn nơi này làm bến đậu. Hồi ấy, Vũng Tàu còn là thị xã, phố nhỏ, nhà nhỏ, người thưa. Nhiều người dân đã vượt biển ra đi tìm cuộc sống mới nơi chân trời, góc bể. Rồi Vũng Tàu khởi sắc với những định hướng phát triển du lịch, dịch vụ dầu khí và hải sản, người theo nhau đến Vũng Tàu, tìm cơ hội làm giàu. Trần Ngọc Phụng đến Vũng Tàu để làm thơ. Những tập thơ của anh đều ra đời ở Vũng Tàu: Chiều ca dao, Trốn tìm, Ru vầng trăng thức, Gió luồn kẽ tay…

Với nhiều người, nét đẹp của Vũng Tàu ngưng đọng nơi Núi Lớn – Núi Nhỏ, bồng bềnh Bãi Trước – Bãi Sau – Bãi Dâu – Bãi Dứa hay bừng lên từ ngọn lửa trên những giếng dầu ngoài khơi. Nhưng với Trần Ngọc Phụng, Vũng Tàu thẳm sâu một nét đẹp riêng, như cõi mơ:

Tôi lạc trong ngàn hoa sứ

Vũng Tàu như thể thiên thai.

(Thành phố ngàn hoa sứ)

Đà Lạt từng được vinh danh là thành phố của muôn hoa, muôn sắc. Nhưng Trần Ngọc Phụng cảm nhận được một hương sắc riêng của thành phố Vũng Tàu nồng nàn sắc hương HOA SỨ, quanh co ven Núi Lớn – Núi Nhỏ – Bãi Trước – Bãi Sau – Bãi Dâu – Bãi Dứa, hoa sứ nở bốn mùa, đặc biệt là khi tiết thu sang, xuân đến:

Hong trong gió nắng mùa khô

Sứ càng đong đưa cất mật

Những ngón tay trần chân chất

Dâng hoa bảy sắc cho đời.

(Thành phố ngàn hoa sứ)

Hành trình thơ của Trần Ngọc Phụng như người rong chơi đi tìm cái đẹp, tìm tình yêu, để nâng niu, trân trọng, như là tài sản vô giá, của riêng mình:

Bước nương nhè nhẹ rong chơi

Em sợ đạp bông sứ rụng

Hoa tươi như còn lay động

Lìa cành chẳng sấp lòng đau

Thanh cao nắng gió nhiệm màu

Thơm mát đại dương lượng cả

Hoa sứ mang hồn xứ sở

Vũng Tàu riêng dành riêng ai?

Với anh, cái đẹp và tình yêu chỉ dành riêng cho người biết cảm nhận và chia sẻ. Những năm tháng sống ở thành phố của ngàn hoa sứ, anh đã cảm nhận được nhiều. Gặp anh hồi sức giữa hai ca mổ, anh sảng khoái tâm tình: cuộc đời mình được nhiều hơn là mất. Sống thế là lời rồi.

Anh đã làm nhiều nghề: dạy học, quản lý văn hóa, giảng dạy văn chương, hành chính,… nhưng được nhất là làm thơ. Với anh, công việc, cuộc sống, đường đời cũng chỉ là trải nghiệm, để làm thơ:

Đường thẳng là đường ngắn nhất

Suốt bao năm ta chẳng thể nghi ngờ

Nhưng mỗi khi tôi đi thẳng vào sự thật

Thì lại không đến đích bao giờ

(Đường thẳng)

Anh là người thủy chung với Vũng Tàu. Sau này, còn nhiều dịp đi xa, thăm lại mọi miền đất nước, anh về cõi Phật, lên tận đỉnh Phù Vân (Yên Tử), ngất ngây rừng trúc tiếng chuông chiều, gạn đục sắc lòng trần thế, nhưng hồn thơ anh không nương cõi Phật mà đeo đẳng cõi trần:

Lên cao chót vót Phù Vân

Giật mình: Điện thoại túi quần lại kêu

(Nỗi niềm Yên Tử)

Mỗi chuyến đi về, anh kể cho bạn bè nghe những phát hiện mới, những nét đẹp, thú vui trên mỗi nẻo đường, rồi kết luận: không đâu hơn Vũng Tàu. Anh yêu Vũng Tàu, một tình yêu nồng nàn sắc hương HOA SỨ.

Trước nhà, anh trồng một rặng sứ, như là tình yêu anh dành cho thành phố Vũng Tàu. Anh đã tạc cho Vũng Tàu một tượng đài về HOA SỨ: Vũng Tàu như thể thiên thai/ thành phố của ngàn HOA SỨ.

Tôi đã từng nói với KTS Nguyễn Trọng Huấn và các nhà kiến trúc khi phác thảo quy hoạch Vũng Tàu đừng quên phát hiện của Trần Ngọc Phụng về nét đẹp thơ mộng nhất: Hoa sứ mang hồn xứ sở…/ Vũng Tàu như thể thiên thai/ Thành phố của ngàn HOA SỨ.

Vũng Tàu, mùa hoa sứ.

Bình luận bài viết

    Tin sinh hoạt phật sự

    Video bài giảng

    Pháp âm

    • Những áng mây trắng - Thơ: Hoang Phong - Diễn ngâm: Hồng Vân
    • Mẹ ơi - Thơ: Thích Phước Hạnh - Nhạc: Hoàng Lan
    • Khúc ca Tịnh Độ - Lời: Thích Phước Hạnh - Nhạc: An Sơn
    Pháp âm khác >>

    Thống kê truy cập

    • Online: 50
    • Số lượt truy cập : 6367785