Thông tin

TQ14 - NGÔI CHÙA NƠI ĐẤT KHÁCH

NGÔI CHÙA NƠI ĐẤT KHÁCH

HÀNG CHÂU

Chiếc xe màu trắng tinh khôi lả lướt trên xa lộ thênh thang với tốc độ 120km/g. Người phụ nữ tay khẽ tựa vào khung cửa kính, ánh mắt nhìn xa xôi. Từng đoạn rừng cây cao xanh mướt, thời tiết đang vào tháng Sáu mùa hè vùng ôn đới. Chiếc áo vest khoác bên ngoài vừa đủ ấm cho nhiệt độ 18o. Giờ này ở đất nước chị thật oi nồng, giữa trưa, trán lấm tấm ướt, mồ hôi rịn cả áo sau lưng các bạn trẻ đang khảo thí trung học phổ thông quốc gia.

Chiếc xe cứ vùn vụt thoai thoải trên đồi cao rồi xuống thấp. Anh thanh niên với đôi mắt tròn sáng, gương mặt thanh tú, vẫn chắc tay lái với tốc độ ban đầu. Đến ngã tư, tứ phía các xe hơi đều ngừng lại trước chiếc bảng stop và trên cao độ ba mét có bàn tay chớp điện màu đỏ báo hiệu không được đi. Vài giây sau bóng đèn tròn màu xanh ánh lên cho một chiều được phép tiếp tục lộ trình. Đàng xa sương mù dày đặc, chiếc xe băng qua vùng xám đục như mây. Trên ngọn cây cao của núi, đám mây trắng chập chờn bay bay lan tỏa. Từng ngôi nhà cách xa nhau bởi thảm cỏ xanh mượt.

Từng cụm hoa hồng đủ màu sắc đỏ, tím, hồng, vàng lung linh theo ngọn gió. Hình như ở những vùng khí hậu lạnh hoa nở bốn mùa. Cỏ, cây dại ven đường cũng rộ hoa. Đằng sau lưng những ngôi nhà là rừng. Sáng sớm chim hót líu lo, đôi thỏ con nhảy nhót kiếm ăn trên thảm cỏ. Một con nai chạy vụt qua con lộ phóng qua bên kia đường biến nhanh vào rừng. Chiếc xe cứ vùn vụt, không có bụi khói mù, không tiếng còi xe đòi qua mặt. Quanh co rồi lại uốn lượn quanh co. Ở các ngã ba, ngã tư, ánh nắng nhạt nhòa đã 9 giờ sáng. Chiếc xe vào khu trung tâm thành phố. Hàng hàng xe hơi thứ tự nối đuôi đậu theo lề đường, người dân vào siêu thị.

Chiếc xe anh thanh niên với tên Hồng Thiện băng qua phố đông người, họ lại tiếp tục lướt qua con phố khác. Không một bóng người đi bộ, chỉ có xe, xe êm ru không tỏa làn khói. Ở xứ khoa học phát triển, họ ý thức sự ô nhiễm hóa chất tác hại đến cơ thể con người.

Hồng Thiện cho xe ngừng trước một căn phố. Thu Quyên nhẹ nhàng bước xuống, sửa soạn lại trang phục mà suốt hai giờ đồng hồ với lộ trình 240 cây số lặng lẽ trên chiếc ô tô. Quyên ngước nhìn cổng chính – Chùa Thích Ca. Hàng dưới hai chữ nhỏ hơn – Như Lai. Đây là ngôi chùa Phật giáo Việt Nam ở thành phố Pittsburgh thuộc bang Pennsylvania.


Chùa ở đất khách không có mái cong chạm trổ với nóc gói âm dương. Sát bên tay phải là một căn phố khác, bên trái có bãi đậu xe cho khách thập phương. Quyên chầm chậm vào cửa phụ bên hông. Phía trước, một bàn nhỏ bày xôi, chè, thức ăn chay cúng vong linh. Hai người phụ nữ kính cẩn mang nhang ra chuẩn bị làm lễ. Hơn mười người đứng xếp hàng, trang nghiêm. Mùi hương trầm thoang thoảng giữa không gian vắng lặng.

Vào bên trong, một phòng nhỏ nối tiếp gian chánh điện thờ Phật, Quyên khẽ hỏi một Phật tử:

- Chị à! Tôi muốn gặp thầy trụ trì.

Người phụ nữ nhỏ nhẹ:

- Mời chị lên phòng khách chờ đôi phút.

Quyên nhìn bâng quơ ra cổng. Con đường tráng nhựa thoai thoải từ trên đồi cao, chẳng có bóng người đi, tất cả các nhà trong phố đều khép kín. Thỉnh thoảng vài chiếc xe hơi vụt lướt qua biến dạng nơi ngõ quanh. Hai bên đường hàng cây cao xanh ngát. Vắng lặng, đìu hiu.

Vị thầy trụ trì với màu áo nâu sẫm bước vào phòng khách. Quyên đứng dậy khẽ chào. Đó là một tu sĩ tuổi ngoài bốn mươi, gương mặt hiền hòa. Thầy tự giới thiệu, Thầy có pháp từ là Nhuận Cát, pháp danh Linh Quang. Tuổi thơ của Thầy qua những năm tháng với chiếc áo học trò ở Đà Nẵng miền Trung. Một thành phố lớn có bờ biển đẹp, nhiều thắng cảnh nổi tiếng. Linh Quang tập tu từ năm 14 tuổi, lứa tuổi nhìn đời với đôi mắt nai ngơ ngác ánh bình minh.

Thầy vào Đà Lạt dùi mài kinh sử ở ngôi chùa có tên Linh Quang thuộc thành phố sương mù bát ngát rừng thông vi vu gió thổi. Một bên là vách núi bên kia là thung lũng có dòng suối từ trên cao róc rách quanh co trắng xóa.

Người tu sĩ trẻ pháp danh Linh Quang có lẽ vị sư phụ đặt cho người học trò yêu quý của mình là để luôn nhắc nhở mình được học tập sửa thân từ ngôi chùa Tổ nầy. Phải luôn ghi nhớ công ơn dạy dỗ của người đi trước. Thầy được du học ở Đài Loan, tham quan nghiên cứu triết lý Phật giáo ở Ấn Độ, nơi Đức Phật thành đạo truyền lại cho muôn đời sau với nhiều kinh sách, di tích quý báu, thật trân trọng, ngưỡng mộ, là tấm gương đạo đức sáng ngời cho nhân loại. Thầy lại có dịp qua Tây Tạng nơi Phật giáo được xem là Quốc giáo.

Với nụ cười nhẹ, thầy Linh Quang như tâm sự:

- Tôi sang Mỹ mới đây thôi, vừa được ba năm. Tôi dừng chân ở đất nầy như một cái duyên chị à!

Quyên khẽ hỏi:

- Thầy có về Đà Lạt không?

- Đợi ba năm nữa mới về. Phải ổn định ngôi chùa mới.

Với Quyên điều gì cũng lạ nơi đất khách này. Chùa ở đây không giống như ở đất nước chị có mái cong chạm trổ trông Á Đông cổ kính.

Thầy Linh Quang tiếp lời:

- Trước kia, chỗ nầy là nhà thờ, người ta sang nhượng cho chúng tôi.

Ở ngoài đường phía tay trái, cách vài căn phố là nhà thờ Thiên chúa giáo.

Ở Mỹ, đạo Phật vào xứ sở này chưa được rộng rãi, có lẽ người châu Á định cư ít, lại ở rải rác các liên bang, chỉ tập trung nhiều ở Cali phảng phất khí hậu nhiệt đới.

- Thưa thầy, ở đây có giữ ngày lễ đến chùa theo mùng một và ngày rằm?

- Không đâu, xứ sở Âu - Mỹ theo dương lịch. Họ đi làm cả ngày, suốt tháng, từ buổi tinh mơ đến chiều, chỉ nghỉ vào ngày cuối tuần thôi.

- Còn ngày lễ Phật đản, Vu lan, tết ta nữa?

Ánh mắt Thầy như reo vui:

- Ba ngày lễ trọng đại của Phật giáo ấy, Phật tử các nơi tập trung về chùa khá đông.

Quyên liên tưởng ngày tết ở Việt Nam, hoa mai vàng rực rỡ, các chợ, siêu thị tấp nập người là người, lòng rạo rực qua một năm, thêm một tuổi ở lứa tuổi mới lớn, chỉnh chạc ở tuổi trung niên, thâm trầm khi tóc đã pha sương. Ở xứ người, Quyên nghĩ, lòng mọi người cũng tươi vui có dịp hội tụ bên nhau, tha hồ líu lo thỏa mãn cất giọng nói tiếng mẹ đẻ, thứ tiếng ngọt ngào như điệu nhạc mà mẹ cất lời ru dạy con nhớ công ơn cha mẹ 9 tháng mang nặng đẻ đau, ba năm bú mớm ẳm bồng, rồi tình anh em thương nhau như thể tay chân từ lúc còn nằm trên võng đong đưa.

Thầy Linh Quang tiếp lời:

- Vào ngày ấy ai cũng vui, nét mặt người nào cũng phấn khởi. Các Phật tử đến chùa xem nơi đây là nơi họp mặt người Việt xa xứ đến với nhau, là nơi nối liền sợi dây thân ái đó chị!

Có bóng người phụ nữ vào phòng khách:

- Thưa Thầy, đã đến giờ hành lễ.

Thầy nhìn về phía chánh điện, thấy mọi người đã tề tựu đủ mặt, gật đầu. Ngoài trời, vầng mây phủ màu xám đục, mưa lất phất vào hè mà ảm đạm như sang đông.

Chánh điện khá rộng rãi, khang trang. Từng bồ đoàn xếp thẳng hàng, thứ tự với các giá để kinh sách. Độ 40 Phật tử ngồi trang nghiêm, đôi mắt họ chăm chú lắng nghe từng lời giảng chậm rãi, lắng đọng vào tim họ.

Thầy nói về từ bi, nhấn mạnh, chỉ có tình thương, lòng nhân ái mới hóa giải mọi ganh ghét, đố nghịch, hận thù. Lửa hận thù nó tự đốt cháy mình.

Mỗi một con người được sanh ra trong mỗi gia đình, hấp thu lối sống khác nhau, chẳng ai giống ai. Đến khi trưởng thành, nhập vào cộng đồng xã hội, thì muốn mọi người phải suy nghĩ, tính cách giống mình, còn mình thì lại khư khư cố chấp.

Ngừng đôi phút, Thầy nhấn mạnh:

- Chỉ có lòng nhân ái, sự đồng cảm, thương người ta thì người ta mới thương mình.

Thầy nêu cao lòng hiếu thảo đối với cha mẹ, sự hòa hợp giữa anh chị em cùng huyết thống. Phải giữ nếp sống của người Á Đông, không buông thả. Ngoài xã hội phải có sự đồng cảm giữa các Phật tử với nhau, giữa người và người, giúp đỡ những kẻ khốn cùng rồi sau đó, xa hơn nữa, cao thượng hơn nữa là tình yêu thương nhân loại.

Ngoài trời ngọn gió lao xao trên ngọn cây cao vạt rừng sau chùa, hòa tấu bản nhạc líu lo chim hót.

Vào ngày chủ nhật, người người lũ lượt dạo bước, lửng thửng qua công viên đến bảo tàng Hoa Thạch Đốn.

Một người đàn ông da trắng thấy vóc dáng Á Đông của người đối diện, anh ta chào xã giao làm quen:

- Bà là người China?

Quyên nhã nhặn trả lời:

- Thưa ông, tôi là người Việt Nam!

Người đàn ông Mỹ buột miệng:

- Tôi là người lính tham chiến ở thành cổ Quảng Trị!

Giây phút thoáng qua, đôi mắt như ẩn chứa nỗi niềm, ông ta hỏi:

- Bà có ghét chúng tôi không?

Quyên khẽ nhìn người cựu chiến binh Mỹ tóc đã pha sương:

- Hồi đó thì... ghét, bây giờ thì không!

Người lính Mỹ lặng lẽ, khẽ chào từ giã, chầm chậm như đếm từng bước đi.

Tim Thu Quyên xót xa, lời Thầy Linh Quang hiện rõ từng tiếng một. Con người sống trên thế gian này phải thấm đượm bao la lòng nhân ái, tình nhân loại, sự sống vô cùng thiêng liêng, vô cùng quý báu, phải trân trọng giữ gìn.

Với chị, người Thầy ở ngôi chùa đất khách là một ngôi sao bé nhỏ lấp lánh giữa trời cao, là điểm tựa nối kết tình người nơi xứ lạ xa xôi.

Bình luận bài viết

    Tin sinh hoạt phật sự

    Video bài giảng

    Pháp âm

    • Những áng mây trắng - Thơ: Hoang Phong - Diễn ngâm: Hồng Vân
    • Mẹ ơi - Thơ: Thích Phước Hạnh - Nhạc: Hoàng Lan
    • Khúc ca Tịnh Độ - Lời: Thích Phước Hạnh - Nhạc: An Sơn
    Pháp âm khác >>

    Thống kê truy cập

    • Online: 59
    • Số lượt truy cập : 6345915