Thông tin

TRẢI NGHIỆM TỪ MỘT CHUYẾN ĐI

TRẢI NGHIỆM TỪ MỘT CHUYẾN ĐI

 

THU VÂN

 

 

Chúng tôi gồm bốn người cùng đi đến Arizona để khám phá một điểm du lịch bằng cách tự lái xe. Không gì thú vị bằng tự lái xe đi du lịch. Những cảm nhận cảnh vật thiên nhiên hai bên đường không thể nào quên. Nước Mỹ, một đất nước quá HÙNG VĨ và rộng lớn. Người ta nói đây là vùng đất ĐỊA LINH NHÂN KIỆT qủa không sai. Hai bên đường cảnh vật đẹp tuyệt vời. Những cánh đồng hoang vu trải dài đến tận chân trời. Những núi đồi trùng điệp nối tiếp nhau bất tận.hai bên đường là những bức tranh thủy mặc thiên nhiên đẹp không thể tả xiết. Nước Mỹ giầu có, nước Mỹ phong phú. Càng đi càng làm cho tầm mắt chúng ta rộng mở. Đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác và cuối cùng là thán phục. Mặc dầu thời gian trên đường rất lâu (8 tiếng lái xe) nhưng không thấy mệt mỏi bởi được tận mắt thấy cảnh sắc quá tuyệt vời của thiên nhiên. Giao Thông thì hoàn thiện và vĩ đại. Những con đường xuyên bang trải dài qua nhiều vùng đồng bằng, nhiều vùng núi. Mà để có được hệ thống đường xuyên bang họ phải xẻ núi nhiều đoạn nhưng vẫn có cảm giác an toàn và vô cùng thuận tiện. Lái xe Đi du lịch ở Mỹ rồi mới thấy đi các nước khác trên thế giới quá nhỏ bé.

Tôi đã sống ở đây được năm năm. Không phải là thời gian dài của đời người nhưng những gì được mục kích thì không thể nào quên.nếu không được tới đây thì những suy nghĩ về đời người vẫn mãi là: QUÊ HƯƠNG LÀ CHÙM KHẾ NGỌT... ai cùng nói sao ở VN sướng thế mà lại phải qua đây làm lại từ đầu, để chịu bao đắng cay, gian khổ?! Nhưng cuộc sống làm gì còn thú vị khi ta cứ ở yên một chỗ, làm những công việc lặp đi lặp lại hàng ngày. Có những con người vừa lòng với những gì mình có và yên phận. Còn có những dạng người như TÔI, không chịu ở yên một chỗ và luôn muốn khám phá những điều mới lạ. Khi đi nhiều rồi quan điểm sống cũng thay đổi theo những nhận thức mới. Cánh cửa thế giới luôn mở ra theo mỗi bước chân ta đi. Và cái nhìn về thế giới quan cũng đổi khác. Đối với tôi mà nói, trái đất là ngôi nhà chung của nhân loại. Nơi nào có điều kiện sống tốt thì nơi đó là nhà. Tôi không đặt nặng chuyện QUÊ HƯƠNG... như trước nữa. Đang viết về chuyến đi lại lan man qua những lãnh vực khác. Nhưng lạc đề một chút để giải thích vì sao có chuyến đi này. Và vì sao tôi chuyển đến định cư ở Mỹ.

Với nước Mỹ, đi thăm quan được hết đất nước này cũng đã là một kỳ tích rồi, bởi vậy mới nói nước Mỹ quá rộng lớn và vĩ đại.

Cuối cùng chúng tôi đến nơi sau một ngày lái xe mệt mỏi. Sau khi nhận khách sạn và đi ăn tối chúng tôi có một giấc ngủ ngon lành và ấm áp, mặc cho ngoài trời giá lạnh và tuyết bắt đầu rơi. Tôi thích đi du lịch vào mùa đông để cận tiếp nhìn thấy tuyết rơi và được đi trên mặt nước đã đóng băng. Sống giữa thiên nhiên giá lạnh, tâm hồn lãng mạn được cảm thụ hết những điều tuyệt vời của cuộc đời trần thế. Nhưng không cẩn thận cũng dễ bị đẩy về thế giới khác vì cảm lạnh..

Sáng dậy chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình đến mục đích chính, tận mắt thấy GRANDE CANYON.

OMG! Thiên nhiên đây sao?! Kinh ngạc không thể tả xiết. Một vùng thiên nhiên hoang sơ từ thủa khai thiên lập địa vẫn còn tồn tại và được bảo tồn gần như toàn vẹn. Một vùng đất rộng lớn với nhiều kilomét vuông trải dài qua nhiều địa danh, nhiều vùng đất. Nối liền là một một dòng chảy xanh trong của một dòng sông uốn lượn thơ mộng và xinh đẹp. Ôi GRANDE CANYON. Đẹp quá, tuyệt vời quá. Mọi mệt mỏi và khó khăn đầu tư cho chuyến đi tan biến. Lòng tự hỏi tại sao ta được DIỄM phúc tới đây?! Xúc động không nói lên lời. Chúng tôi đến đây buổi trưa: 11:00 am. Mặt trời chiếu sáng rạng rỡ trên nền tuyết trắng bao phủ tạo nên một bức tranh thiên nhiên đủ màu sắc. Chỉ có ánh sáng mặt trời mới nhìn thấy rõ cảnh vật ở nhiều góc độ. Chỉ có ánh sáng mặt trời mới có được những bức hình toàn mỹ. Cảnh thì đẹp, nhưng may mắn có đến với bạn hay không lại còn phụ thuộc vào Phước Đức và phần số của bạn. Tôi nói điều này là bởi vì trời mùa đông, nhất là khi có tuyết rơi, nếu bạn đến không đúng thời điểm thì trời mịt mù hay sương mù bao phủ bạn không chụp được hình và cũng chẳng nhìn thấy gì hết. Thế là bao công sức và thời gian trở nên dở khóc dở cười.chúng tôi may mắn đến đúng lúc mặt trời rạng rỡ. Tha hồ ngắm, chụp, chạy chỗ này đến chỗ khác, chụp không biết bao nhiêu là hình... chơi đùa trên tuyết. Sau 2 tiếng: khoảng 2-3 giờ chiều, mặt trời biến mất. Chỉ thấy một màn sương mù dầy đặc. Và chúng tôi có thêm một cảm nhận thú vị nữa là: sự may mắn. Tôi nói điều này là thừa, nhưng không thể không nói. Cuộc Sống của mỗi con người, ngoài sự nỗ lực, cố gắng còn rất cần yếu tố may mắn thì mới thành công được.

Ngày hôm sau, du khách vẫn nườm nượp tới nhưng chẳng thấy được gì. Sau khi tham quan về, ai cũng có một tâm trạng thật khó tả. Phần quay về của chuyến đi cũ đề chuyện trò chính vẫn là bàn luật về GRANDE CANYON.

Nhờ con trai tôi về từ NEW YORK chúng tôi mới có chuyến đi thú vị này. Tôi lại muốn nói đến một vấn đề thừa nữa là: sao lúc về con đường luôn cảm thấy ngắn hơn lúc đi hả các bạn? Nhưng những điều thú vị thì không phải chuyến đi nào cũng có. Cũng như cuộc sống không phải lúc nào cũng là một màu hồng. Mỗi chuyến đi là một kỷ niệm mở rộng tầm mắt: ĐI MỘT NGÀY ĐÀNG, HỌC MỘT SÀNG KHÔN. Hy vọng quãng đời còn lại tôi vẫn sẽ cùng các bạn đồng hành trên con đường thu nhận MỘT SÀNG KHÔN, khi chúng ta còn sức khỏe, thời gian và tiền bạc.

Cali 1/2019

 

Bình luận bài viết

    Tin sinh hoạt phật sự

    Video bài giảng

    Pháp âm

    • Những áng mây trắng - Thơ: Hoang Phong - Diễn ngâm: Hồng Vân
    • Mẹ ơi - Thơ: Thích Phước Hạnh - Nhạc: Hoàng Lan
    • Khúc ca Tịnh Độ - Lời: Thích Phước Hạnh - Nhạc: An Sơn
    Pháp âm khác >>

    Thống kê truy cập

    • Online: 21
    • Số lượt truy cập : 6129932