BIỂN
Trùng trùng duyên khởi đẩy xô người
Vào ra biển khổ để rong chơi
Vốn dĩ người đời là như thế
Sống trong khổ lụy lặn ngụp bơi.
Trước biển sóng dồn đến tận chân
Ngả nghiêng chao đảo té bao lần
Té rồi đứng lên chờ sóng tới
Đương đầu với biển trả nghiệp dần.
Chí nguyện bơi qua biển bao lần
Lên bờ giải thoát ngộ nẻo chân
Mấy ai đến được như ý nguyện
Chìm trôi giữa biển phải vong thân.
Sóng do nghiệp thức mãi tuôn tràn
Tâm duyên tâm sở khiến bất an
Hứng chịu biển đời cho xô đẩy
Bao giờ nghiệp hết sóng tự tan.
Sóng trước sóng sau nối tiếp nhau
Biển đời sóng nghiệp tự dâng cao
Tĩnh lặng tâm rồi đâu sóng nữa
Biển mê nay đã hóa nương dâu.
Biển dung nạp cả mê và ngộ
Ví như tàng thức chứa mọi loài
Khi mê biển chứa đầy sóng nghiệp
Giác rồi biển phẳng lặng tâm ai.
Vị của biển trước sau đều mặn
Nước mắt người cũng mặn thế thôi
Nước mắt người đong đầy bốn biển
Hoan hỷ lòng tìm chút nghỉ ngơi.
Biển ái, biển từ, vẫn thương đau
Biển giác, sông mê, cứ khổ cầu
Sóng dữ, sóng hiền, vui ngụp lặn
Ngàn năm mơ mộng chuyện chiêm bao.
Tát bà ha 17/05/22
Bình luận bài viết