Tin tức

Bước đi ban đầu

BƯỚC ĐI BAN ĐẦU

HÀNG CHÂU

 

Bây giờ thì mình đã xuống tóc rồi, cảm thấy vui, như vậy là đã đạt ý nguyện ước mơ từ năm mười bốn tuổi trốn mẹ vào chùa. Bắt đầu giờ phút nầy mình trở thành chú huệ. Nhưng sao trong lòng lại thoáng nét bâng khuâng.

Xin giã từ tuổi học trò. Từ đây bước chân mình không qua giảng đường đại học văn hóa mà qua đại học cuộc đời người tu sĩ.

Đêm lặng im. Bầu trời cao thăm thẳm, ngôi sao hôm lấp lánh một mình – xa xăm. Dáng mái chùa xưa cong cong in nét mờ trên nền gạch tàu phai màu đỏ nhạt. Đâu đây ẩn mình trong bụi cỏ tiếng dế re re nỉ non cùng nhau hòa tấu bản nhạc đêm trường.

***

Tháng chín trời sang thu, tiết trời mát nhẹ, mây trong xanh. Mùa tựu trường năm nay các bạn sẽ không còn thấy bóng dáng của mình trong chiếc áo sơ mi trắng của tuổi mộng mơ, của tuổi trẻ đầy ước vọng sôi nổi tràn trề.

Rồi như sực tỉnh, Minh Nghi giật mình. Sao tư tưởng mình quanh quẩn như vậy nhỉ?

- Phải nhớ! Phải ghi nhớ! Mình đã tự chọn con đường mình đi, con đường tu thân, con đường mà 2.500 năm trước Công nguyên, đức Phật đã từ bỏ ngai vàng ra đi, ẩn mình trong rừng sâu núi thẳm để tìm ra con đường giải thoát khổ đau cho loài người.

Đời người như bóng câu qua cửa sổ, thắm thoát thoi đưa, mình phải sống, trước tiên là chỉnh trang cho tâm hồn mình sáng trong, nhân hậu, thấm đượm tình người.

Nhớ lại những ngày đầu chập chững, Minh Nghi về Tịnh xá ở miền Tây vùng sông nước Cửu Long, ngôi chùa ở bên dòng sông cạnh chiếc cầu nghiêng nghiêng soi mình trên dòng nước phù sa. Buổi sáng mặt trời ló dạng, dập dìu ghe thuyền chất đầy trái cây với tiếng máy nổ xập xình ra chợ huyện. Lúc mặt trời ngã về tây, dòng sông gợn sóng lăn tăn lững lờ đôi chiếc thuyền con, cô gái chèo đò với chiếc áo bà ba, khăn rằn quấn cổ bay bay rao chè ngọt ngào quyến rũ.

Ngôi chùa Ngọc Phụng xây dựng hơn nửa thế kỷ trước, mái ngói rêu phong, xinh xắn, cạnh khu dân cư. Để có đủ chỗ ở cho các tăng, vị trụ trì cho xây cất thêm tăng phòng. Những người thợ sáng nào cũng đến đúng giờ, mỗi người một việc.


Minh Nghi dậy từ lúc ba giờ rưỡi sáng để bốn giờ tụng kinh. Tiếng đọc kinh lên bổng xuống trầm hòa với tiếng mõ, tiếng chuông ngân, âm vang thanh thoát lan dài tận vùng sâu xa thẳm. Năm giờ bắt đầu cho ngày mới, Minh Nghi chuẩn bị cho một ngày lao động vất vả cùng với số thợ thuyền. Mặt trời nhô khỏi mặt nước, đỏ rực, anh nhanh nhẹn xúc cát thành khoanh tròn, đổ xi măng ở giữa rồi vén khéo trộn đều. Cái xẻng như tung tăng múa, hất sang bên phải, lùa sang bên trái. Bàn tay cầm viết chai dần như bàn tay người thợ. Anh học trò tập cuộc sống của người lao động để thấm thía như bao người khác, phải đổ mồ hôi vất vả mới có hạt cơm ăn. Bốn tháng công trình ở Ngọc Phụng xong, Minh Nghi được thầy cho về nhà lần cuối xin phép mẹ xuống tóc. Người mẹ cắn môi rơi nước mắt, từ đây như xa hẳn con mình. Anh xót thương mẹ, giã từ, khăn gói về Trảng Bàng, thuộc địa phận rừng miền Đông chim kêu, vượn hú.

Tịnh xá Ngọc Thuận êm ả, hiền hòa. Minh Nghi đi vòng quanh ngắm nhìn ngôi chùa mới. Trước sân có cây cao bóng mát, một lư hương lớn, nhiều chậu kiểng hoa sứ màu hồng nhạt, hoa dạ lý hương thơm ngát, hoa vạn thọ óng ánh vàng được tỉa khéo léo. Vào gian chánh điện, tượng Đức Phật uy nghi trên bục cao, nhiều tượng nhỏ các vị Bồ tát thấp hơn, nén nhang tỏa hương dìu dịu.

Từ ngày nầy sang ngày khác, chú huệ lo nhang khói, học kinh Phật và nhật tụng. Ngày nào cũng như ngày nào, buổi sáng mặt trời mọc rồi đến buổi chiều mặt trời lặn, vẫn đều đều như thế. Đời sống tu sĩ thâm trầm như vậy thôi. Rồi có một buổi chiều, sau khi xong mọi việc, Minh Nghi lửng thửng sang làng bên, ở đây cũng có một ngôi chùa xưa cũ kỹ. Chùa là nơi an lạc, là niềm tin, là chỗ dựa, là thế giới tâm linh huyền bí. Anh chầm chậm từng bước một, đầu óc miên man. Bầu trời như từ từ xuống thấp, một màu xám nhạt bao phủ. Ôi! Quá giờ rồi. Minh Nghi vội vã quay về ngôi chùa mình. Vừa vào đến sân, vị thầy đã đứng ở đó, nhìn anh với đôi mắt nghiêm khắc, lạnh lùng. Minh Nghi biết mình có lỗi, cúi đầu nhận tội. Một hình phạt cho sự vi phạm nội quy. Anh đốt nén nhang to dài và quỳ gối trước bàn thờ Phật, sám hối. Mi mắt khép lại, đôi môi mím chặt. Trong đầu Minh Nghi lởn vởn đôi dòng chữ “ – Con có lỗi, con đã phạm lỗi! Nơi lư hương đồng, nén nhang tỏa khói bay bay. Một giây, hai giây, rồi một phút, hai phút, gần ba mươi phút trôi qua, nửa tùng nhang uốn cong, khói lan tỏa gian chánh điện.

Hai đầu gối Minh Nghi mỏi nhừ, đau nhức, ửng ửng hồng. Sau cánh cửa, bà làm công quả thấp thỏm, theo dõi nhìn thấy, lòng bà xót thương người thanh niên trẻ đang từng bước tập sự ở chùa. Bà khép nép, xin vị trụ trì tha thứ cho lần đầu người học trò nhỏ lỡ vi phạm giờ giấc ở nơi đây.

Vị hòa thượng không nói gì, quay lưng, khe khẽ gật đầu.

Rồi có một lần, ban trưa, mọi người đều nghỉ. Minh Nghi một mình ngồi dưới tàng cây râm bóng mát sau chùa. Anh ngẫm nghĩ lại bữa cơm vừa qua, không hiểu sao, mình đong gạo vo nấu, khi phân chia cuối cùng, cơm lại thiếu. Anh chia sẻ đầy đủ mâm cho các vị thầy. Phần cơm của mình, anh chia nốt. Mấy bà nhà bếp nhìn anh, có người thông cảm, nhưng cũng có người quay lưng đi, dư âm vang vọng:

- Con trai gì lớn tồng ngồng mà lo nồi cơm cũng không xong!

Bà ấy nguýt dài, lẩm bẩm:

- Hứ! Thứ đồ con trai hư!

Tim anh như thắt lại, đau điếng. Nước mắt như chực ứa ra, may mà anh kiềm lại được. Bây giờ ngồi ngẫm nghĩ, thấy thương mẹ vô cùng. Hồi còn ở nhà, lúc nào mẹ cũng ngọt ngào, cưng như trứng mỏng. Minh Nghi nhớ, đôi lúc có lỗi với mẹ, cậu bé chỉ phụng phịu, vậy mà mẹ đang cầm roi đưa lên cao rồi cầm lòng, không nỡ, bỏ cây roi mây xuống, mắt mẹ lại rơm rớm ướt.

Ngày anh ra đi, mẹ âm thầm nức nở, nghẹn ngào, mắt đỏ hoe:

- Con đi xa làm sao mẹ lo cho con được, con ơi!

Mẹ sống một mình, bấy lâu nay vừa làm cha vừa làm mẹ với anh. Đời mẹ chỉ có nước mắt, hiếm hoi với nụ cười. Không biết nỗi chịu đựng đau khổ của mẹ đã san chia ngấm vào trái tim anh tự hồi nào mà đôi mắt lắng sâu của anh như mang tất cả khung trời buồn của sự rạn vỡ, sự chia ly, sự chịu đựng thâm sâu của kiếp người.

Thường khi đời ta phải trải nghiệm gian nan thì kỷ niệm của quá khứ cứ như lũ lượt kéo nhau về.

Anh thoáng nghĩ – mình đã ở tuổi thanh niên mà sao lại như vậy? Có lẽ thuở ấu thơ được mẹ chiều chuộng nên bây giờ vấp ngã, yếu đuối, trước thử thách của đời.

Vô tình, anh đưa tay lên đầu, bổng sực tỉnh. Mình phải có nghị lực, mình là tu sĩ đang từng bước soi rọi lại chính mình đây, mình không thể liêu xiêu trong gió. Anh cần một sự tĩnh lặng trong tâm hồn với niềm tin bền vững.

Có tiếng gà gáy ban trưa lao xao trên ngọn tre cao.

Bình luận bài viết

    Tin sinh hoạt phật sự

    Video bài giảng

    Pháp âm

    • Những áng mây trắng - Thơ: Hoang Phong - Diễn ngâm: Hồng Vân
    • Mẹ ơi - Thơ: Thích Phước Hạnh - Nhạc: Hoàng Lan
    • Khúc ca Tịnh Độ - Lời: Thích Phước Hạnh - Nhạc: An Sơn
    Pháp âm khác >>

    Thống kê truy cập

    • Online: 11
    • Số lượt truy cập : 6057905