BÙÔN ƠI!
Tôi chẳng là chi giữa cái buồn
Do mình đã tạo số đau thương
Gặp cảnh ưu hoài, buồn tê tái
Người buồn, cảnh đổ lệ sầu vương.
Cái buồn còn chẳng của riêng tôi
Tiếng lòng xâu xé khổ không thôi
Yêu khổ nhớ buồn, luôn thương nhớ
Nhớ khổ yêu buồn, lại khổ hơn.
Đời người ai chẳng buồn, đau, khổ
Mật đắng tình trường cũng bởi yêu
Chán khổ tìm yêu, yêu khổ chán
Buồn nhớ sầu vương, vẫn nhớ nhiều.
Sau những cuộc vui là hờn tủi
Tủi nhục tình đời, tủi đớn đau
Buồn khổ tìm nhau, đau buồn khổ
Hết tủi lại đau, hỏi tại sao?
Đời có qua mau, lắm nỗi đau
Đến nhau chẳng đặng, khổ như nhau
Buồn trong tê tái, ngoài tê dại
Gặm nhấm con tim, kiếp lao đao.
Xin hãy nén đau, lấp khổ vương
Ai cũng như nhau những nỗi buồn
Thương khóc cho mình, người cũng vậy
Vậy khóc cho ai thấu đoạn trường?
Yêu vội sống cuồng, buồn sẽ đến
Nghiệp cảm vào mình, hận bản thân
Dẫn đến chuyện buồn, tuôn nước mắt
Quay chân buồn sẽ trở đầu luôn.
Một mai buồn đến phải làm sao?
Núp bóng Từ bi chuyển nghiệp mau
Cắt dây luyến ái, cầu tha lực
Quyết dứt tâm buồn, lánh lao xao.
Chiêu đề 30/04/22
Bình luận bài viết