BUÔNG
BUÔNG
HÒA PHƯƠNG
Sanh ra hai bàn tay trắng
Trở về hai bàn tay không
Có gì mà yêu mà ghét
Có gì để giận để hờn.
Biết thế nhưng sao… lòng vẫn khổ
Vẫn còn ray rứt nỗi niềm riêng
Vẫn còn chất chứa bao phiền não
Buồn ngất trong tim vạn nỗi niềm.
Sinh tử - tử sinh vòng lẩn quẩn
Vay trả - trả vay nghiệp luân hồi
Sao không buông thả theo dòng chảy
Cứ nhắm mắt chìm giữa biển mê?
Trước Phật Đài con xin sám hối
Tham sân si tật đố đời thường
Nguyện với lòng thả trôi tất cả
Ưu phiền theo nước cuốn mây trôi…
Bình luận bài viết