CHIỀU BUÔNG
Ráng chiều rũ xuống hoàng hôn
Tà dương le lói lấp chôn ngày tàn
Bầy trâu đủng đỉnh về làng
Khói lam nhẹ tỏa tịnh nhàn bếp ai.
Mây chiều lãng đãng cao bay
Cô hồn phiêu bạt có hay phương nào
Cảnh buồn thiên cổ gọi sầu
Hợp tan chìm nổi một bầu thở than.
Gió chiều lay động non ngàn
Rụng rơi từng khoảnh lá vàng lìa cây
Dòng đời nghiệt ngã bủa vây
Vờn nhau cơn gió cuốn bay nụ cười.
Mưa chiều se lạnh bầu trời
Hạt dài hạt vắn tưởng người chân mây
Suối nguồn tuôn chảy lệ đầy
Vùng trời tiếc nhớ lưu đày héo hon.
Sương chiều quanh quẩn đầu non
Đi đâu xa nữa để thương để chờ
Bờ vai ướt đẫm sương mờ
Về trong dĩ vãng làm thơ tặng người.
Đò chiều bến vắng tiếng cười
Có chi chờ đợi mà tươi với sầu
Thuyền xuôi sóng nước từ lâu
Mù xa quê cũ biết đâu đường về.
Chiêu đề 25/04/22
Bình luận bài viết