CÓ PHẢI LÀ THẬT
Có phải thời gian là thật
cho tôi giữ lại thanh xuân
nhớ về quảng đời rực rỡ
đừng chờ lão bệnh đến thân.
Có phải không gian là thật
bể dâu vật đổi sao dời
đâu rồi trường xưa lớp cũ
bạn tôi nay ở phương trời.
Có phải tình yêu là thật
lớn lên ai cũng một thời
yêu cho biết đau biết khổ
để rồi yêu mất - khổ còn.
Có phải công danh là thật
mấy ai toại nguyện công thành
mùi hương nếu như ngửi được
nhang kia cũng đã lụi tàn.
Có phải tiền tài là thật
giàu nghèo cũng gom cũng cất
trọn đời kiếm tìm được mất
nhắm mắt có mang được theo?
Có phải cửa Không là thật
trăm năm rêu phủ mái chùa
mõ chuông đã thôi vang vọng
bóng Từ còn thoảng bên song?
Có phải thân tôi là thật
vài mươi năm cũng lụi dần
tiếc thân để rồi thân rã
trả vê tứ đại giai không.
Có phải tâm tôi là thật
mà thay đổi mãi không ngừng
niệm sau nối nhau niệm trước
đảo điên biết thuở nào dừng.
Có phải đêm buồn là thật
sáng ra tóc đã nhuốm màu
mộng mị chập chờn không ngủ
tàn đêm ngồi ngắm trăng sao.
Có phải ngày vui là thật
môi cười ai nở được lâu
bóng câu qua mau cửa sổ
khổ sầu pha lẫn thương đau!
Có phải chân như là thật
làm sao nhận diện hư không
một đời công phu chưa tỏ
trăng treo đáy nước hoài công.
Chiêu đề 10/04/22
Bình luận bài viết