ĐẾN KHI
Đến khi không bước nổi ra vào
Mới biết đất trời thấp hay cao
Để thấy tuổi già đa nghiệp chướng
Đã hiểu tình người bạc biết bao.
Đến khi tay trắng phải lao đao
Tìm thăm bạn hữu chẳng ai chào
Mặt thật tình đời là như thế
Trách mình chẳng sớm nghĩ ngày sau.
Đến khi tật bệnh kéo đến hành
Thân tàn nghiệp nặng chẳng đi nhanh
Không ai chờ đợi cùng chung bước
Nỡ lòng buông bỏ lại sao đành !
Đến khi nhân quả trả cho đời
Mới biết xưa mình gieo đấy thôi
Trách ai hay trách lòng chẳng nghĩ
Giờ chịu tiếng điều bóng gió khơi.
Đến khi tình đã cất cánh bay
Giật mình chậm mất tháng năm dài
Mãi mê ngụp lặn trong luyến ái
Giờ ngoảnh lại thì cũng trắng tay !
Đến khi thấy được điểm chân trời
Gối mỏi chân chùn mệt rã rời
Mà chưa đến được nơi phải đến
Tóc bạc lưng còng bỏ cuộc chơi.
Đến khi tìm lại được chính mình
Mới hay đời vẫn cỏ hoa xinh
Và thấy trời xanh cùng mây trắng
Nơi này thật ảo diệu lung linh.
Đến khi nghe tiếng mõ chuông chiều
Chợt tỉnh cuộc đời có bấy nhiêu
Sao không sớm bỏ tìm lối thoát
Luống để não phiền lửa đốt thiêu.
Đến khi nghe được tánh nghe mình
Thấy lòng nhẹ nhỏm cõi hàm linh
Vui với mưa chiều và nắng sớm
Đứng ngồi lắng đọng mấy câu kinh.
Quê Chiều 17/09/22
Bình luận bài viết