GÓC CHIA SẺ: CHIẾC DÉP
Ai nỡ vô tình để dép rơi
Thuyền trăng không đáy ngắm sao trời
Bến vắng từ lâu không khách viếng
Đò xuôi quạnh quẽ chẳng di dời...
Một chiếc dép thôi, ngẫm chuyện đời
Khi còn hữu dụng, kết thành đôi
Từng chiếc lẻ loi, đời cô độc
Xuôi giòng định mệnh, mặc cuốn lôi.
Để rơi một chiếc, ý nào chăng?
Đời ai cũng lúc mất thăng bằng
Chẳng gì là của ta mãi mãi
Hết duyên rồi thành chuyện gió trăng.
Đứt rồi một chiếc phải bỏ thôi
Đổi thay dép mới lại lên ngôi
Thương lắm cũng cam lòng vứt lại
Tiếc chi trò chót lưỡi đầu môi.
Dép còn ở lại, người phải đi
Hữu tình duyên rã chẳng còn chi
Vô tình chiếc dép rơi lại đó
Nhân thế bao giờ ngộ chữ Si!
Quảy dép trên vai, bước về Tây
Chiếc hài tín vật để lại đây
Bồ Đề Sư Tổ vô quái ngại
Đạo thiền lưu bố rộng phương này.
Dép mòn mới thấm thía nỗi đau
Đứt duyên rồi thì tiếc nuối nhau
Còn đôi còn cặp, còn giá trị
Chẳng hẹn ước gì mấy kiếp sau.
Chiêu Đề 09/07/23
Bình luận bài viết