GÓC CHIA SẺ: GIỚI HẠN
Giới hạn con người đi đến đâu?
Thử xem đo đếm được bao sâu
Có gì vượt khỏi ngoài thiện, ác
Tột cùng tánh tội vẫn mưu cầu.
Làm sao hiểu gốc cội khổ đau?
Bến bờ hạnh phúc lạc nơi đâu
Còn thở còn thì tìm chân lý
Cho dù níu giữ chẳng bao lâu.
Thế nào là thấu tột giác, mê?
Ranh giới ở đâu giữa khen, chê?
Do nơi gốc rễ còn điên đảo
Biết đến khi nào tỏ lối về.
Vì đâu ai cũng nặng đúng, sai?
Có gì đứng vững ở tương lai
Sao chẳng bây giờ trong hiện tại
Bận tâm chi với chuyện trái, ngay.
Nơi nào giới hạn của buồn, vui
Khác chăng nước mắt với nụ cười
Nhưng cũng vẫn trên khuôn mặt ấy
Khác nhau tùy chốn với tùy thời.
Những cặp phạm trù nối tiếp nhau
Loài người trăn trở đến chiêm bao
Tư duy mãi mà đâu vỡ được
Chỉ vào thiền định sẽ sáng sâu.
Phật môn không đặt giới hạn nào
Hướng nội bên trong mở lối vào
Tìm kiếm bên ngoài là hữu hạn
Ví như ngồi cửa sổ đếm sao...
Cõi nhân sinh vốn hữu hạn rồi
Nhìn đâu cũng sẽ giới hạn thôi
Bớt nghĩ ngợi chi điều không thể
Nhắm mắt tìm ta trong cái tôi.
Hỡi bạn đường xa, thôi ngại nghi
Chính con người, giới hạn phân ly
Mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý
Giam hãm trăm năm chẳng hạn kỳ.
Quê Chiều 03/02/23
Bình luận bài viết