GÓC CHIA SẺ: KHOẢNG BUỒN
Khoảng buồn mây xám bầu trời
Thành mưa nhỏ hạt khóc người thương ta
Bởi trong cõi khổ Ta bà
Mấy ai không phải lệ sa bao giờ.
Khoảng buồn chia cách ai ngờ
Nhớ nhung chi để sương mờ bóng nhau
Ái biệt ly vốn khổ sầu
Chữ tình chưa đoạn bấy lâu không cười.
Khoảng buồn nao dạ chơi vơi
Tình trong mấy chốc một trời héo hon
Giận hờn thương ghét xói mòn
Sao không tĩnh tại nghĩ con đường về.
Khoảng buồn ưa đỗ bờ mê
Đâu ngờ bến giác cận kề đó thôi
Bèo mây tan hợp kiếp người
Cuồng phong giông bão muôn đời sục sôi.
Khoảng buồn đem thả nước trôi
Nhẹ lòng thư thả dạo chơi suối rừng
Lắng nghe chim hót ca mừng
Đường tình trút cạn dửng dưng sự đời.
Khoảng buồn nay đã thông khơi
Tiếng chuông tan vọng thảnh thơi ưu phiền
Tỉnh ra nương bóng cửa thiền
Thấy hình tượng Phật nhân duyên kiếp nào.
Khoảng buồn thôi bước chân vào
Xuôi giòng thả một bè lau cứu mình
Chữa lành nhờ tiếng mõ kinh
Nhành dương hối lỗi tái sinh hiện tiền.
Khoảng buồn chưa ngộ thánh hiền
Nên chưa rộng độ vô biên cõi người
Nghiệp xưa chưa thể chuyển dời
Tánh xưa chưa tỏ chân trời vô dư.
Khoảng buồn còn nợ lòng Từ
Đến đi còn nợ tàn dư ân tình
Lối vào còn nợ chính mình
Lối ra còn nợ nhân sinh bao điều.
Chiêu Đề 05/10/23
Bình luận bài viết