GÓC CHIA SẺ: KHOẢNG CHỪNG
Khoảng khi tuổi nửa chừng xuân
Rõ đời là mộng có mừng hay không
Xưa nay cứ ngỡ màu hồng
Vàng phai một thuở chạnh lòng ngẩn ngơ...
Khoảng chừng rung động bài thơ
Đọc trôi như vẹt hững hờ tình tôi
Thế nhân ân nghĩa đãi bôi
Văn chương nào lỗi, lựa lời vì nhau.
Khoảng chừng mơ mãi chiêm bao
Thấy mình nhẹ gót bước vào lầu trăng
Ngẩn ngơ dung mạo chị Hằng
Khiến lòng thổn thức trái ngang duyên tình.
Khoảng chừng tiếng gọi vô thinh
Từ nơi tiềm thức tâm linh vọng về
Hữu duyên buông bỏ cận kề
Hành trang giải thoát sơn khê dặm ngàn.
Khoảng chừng tim đập rộn ràng
Ngộ đời hư ảo muộn màng còn hơn
Sắc thân nhân ngã trống trơn
Tiếc chi dáng vẻ lớp sơn bên ngoài.
Khoảng chừng hạnh nguyện tái lai
Nhành dương rửa sạch lầm sai nhiều đời
Đắn đo chi nữa hỡi người
Đến đi là cõi dạo chơi riêng mình.
Khoảng chừng quên hết nhục vinh
Đường xưa rộng lối đăng trình nẻo quê
Vén mây che khuất hướng về
Nhận chân diện mục, dứt mê luân hồi.
Khoảng chừng tuổi cụ lên ngôi
Chỉ vui với cảnh núi đồi rẫy nương
Cũng đừng mang nặng lòng thương
Để còn đối diện tâm gương chân thành.
Khoảng chừng duyên nghiệp mong manh
Định tâm kính lễ hồng danh Phật đà
Quán trong pháp giới hằng sa
Có thêm một kẻ vượt qua chính mình.
Chiêu Đề 28/09/23
Bình luận bài viết