GÓC CHIA SẺ: KÍNH LÃO
Đời người phải đến thế này thôi
Mắt lão rồi, đâu thể tinh khôi
Thêm cặp kính cũng oai ra phết
Chẳng qua đọc chữ khó xong rồi!
Nhìn xem nhân thế thật tỏ tường
Bởi nhờ cặp kính để khoa trương
Bỏ ra thấy dáng nào rõ mặt
Nhận lầm kẻ lạ ngỡ người thương!
Đeo vào kính lão, có già không?
Ra đường trí thức dáng tinh thông
Mắt mờ không kính sao rõ được
Học hành, may vá mới nên công.
Có người đeo kính nghĩ thông minh
Được lên phẩm hạng chiếm lòng tin
Kẻ nhìn kính trọng như học giả
Vừa mắt người trên, dưới nể mình...
Đeo tròng kính cận, thấy gần hơn
Nhìn nhỏ thành to, rõ nước sơn
Tỏ rồi, có chi mê mẫn nữa
Thực hư, hư thực, chuyện bôi trơn!
Đeo tròng kính viễn, thấy rất xa
Rõ rành cảnh vật với người ta
Nhưng đâu thể biết gương mặt thật
Nội tâm nào phải kính nhận ra.
Đeo tròng kính loạn thấy thẳng hàng
Chẳng còn méo mó xéo dọc ngang
Mầu sắc chuẩn y không loạn xạ
Liệu có nhầm người thật, kẻ gian?
Đeo tròng kính lão, biết già rồi
Tai điếc mắt mờ, cũng phải thôi
Ai cũng một thời vàng son đấy
Giờ không có kính, đọc không trôi.
Không kính, chuỗi lần niệm Phật thôi
Tọa thiền nào cần kính để ngồi
Lễ lạy, nằm lòng vài danh hiệu
Kinh hành, mang kính cũng khó coi.
Quê Chiều 09/02/23
Bình luận bài viết