GÓC CHIA SẺ: MẮT KÍNH
Nhìn đời qua cặp kính mầu
Thấy trong thiên hạ nỗi đau không lời
Nhuộm mầu muôn vật héo tươi
Đâu xem thấu đáo buồn vui chân tình.
Kính trong, cận thị dễ nhìn
Rõ như bản chất vô minh mọi loài
Đâu còn huyễn hoặc được ai
Nhưng khi mất kính nhìn hoài không ra!
Kính viễn, nhìn thấy được xa
Nhưng gần mù mịt, chính tà không phân
Ở đời, cái xấu luôn gần
Xa là giả huyễn, chuyện thần thánh thôi!
Kính loạn, giới hạn cái tôi
Nhìn đâu trật đấy, thôi rồi bạn ơi!
Đời không kính đã loạn rồi
Tỉnh mê muôn thuở, xẻ đôi phận người.
Kính râm, che mắt cuộc đời
Sợ người ngó thấy đầy vơi tâm hồn
Trốn đâu cho khỏi nghiệp dồn
Đời không lối thoát, tự chôn chân mình.
Già đeo kính lão tụng kinh
Cố nhìn con cháu, làm thinh mĩm cười
Giờ thôi buông bỏ sự đời
Mõ chuông hôm sớm nhẹ lời nói năng.
Kinh mang theo tuổi càng tăng
Người thêm tuổi mới, càng gần đưa ma
Sao không tu niệm kẻo già
Sự đời buông bỏ, nghe gà chuyển canh.
Sống đời lão hóa rất nhanh
Kính làm sáng mắt, đâu thành sáng tâm
Mắt mờ thấy đỏ ra cam
Lão suy gần tới vẫn ham đua đòi.
Kính đeo, giấu mắt hở môi
Che thân trâu ngựa, hở đuôi lừa bò
Tụng kinh chữ nhỏ ra to
Đường xưa rộng mở, còn mò mẩm chi!
Quê Chiều 10/02/23
Bình luận bài viết