GÓC CHIA SẺ: MƯA ĐẦU MÙA
Cơn mưa bẻ gãy ngày hè
Cỏ cây bừng tỉnh, bầy ve ngưng sầu
Mưa rào đuổi nóng đi đâu
Nước còn đọng vũng non đầu sương giăng.
Mưa chiều kéo đến muộn màng
Dịu cơn ảo ảnh của ngàn vô minh
Con người giải nhiệt hồi sinh
Nhờ mưa tưới mát cho phiền não trôi.
Mưa như hạt ngọc của trời
Là nguồn tuôn chảy xanh tươi nương đồi
Sinh tồn theo giọt mưa rơi
Hữu tình cuộc sống gọi mời tỉnh say.
Mưa giông mái lá cuộn bay
Vườn rau ngã đổ sạt sài tả tơi
Đau lòng than trách ông trời
Thấy chăng bụng dạ miệng đời thế nhân!
Mưa đêm từng giọt nhỏ lần
Dần dà thấm đẫm mấy tầng thương đau
Mưa se tim lạnh biết bao
Ngút ngàn trắc trở tìm nhau trong đời.
Mưa phùn chẳng ướt áo người
Nhưng làm lay chuyển đổi dời niềm riêng
Nhìn mưa nghĩ chuyện nhân duyên
Ngẫm mình tĩnh lặng cuối miền hư hao.
Mưa đâu thấu hiểu đời nhau
Vô tư trút giọt nước vào tòa sen
Vườn thiền hoa nở đua chen
Đường xưa gợi nhớ thân quen thuở nào.
Chiêu Đề 11/05/23
Bình luận bài viết