HIẾM KHI
Hiếm khi ai hỏi tại sao tu?
Có phải hận đời lắm bể dâu
Hay bị phụ tình rồi thất chí
Hoặc là thua thiệt bởi mưa ngâu...
Hiếm khi gặp gỡ bậc Ca sa
Gặp rồi tâm niệm muốn xuất gia
Mầu áo nâu sòng vui đạm bạc
Mong tấm y vàng giải thoát ta...
Hiếm ai đi trọn chí xuất trần
Giữa đường gãy gánh bởi lụy thân
Phát tâm tu như bông xoài nở
Bao nhiêu trái đậu để xuất trần ?
Hiếm khi thấy biển để mà bơi
Nói chi đến chuyện lướt ra khơi
Và mơ qua được bờ bến giác
Tự thân chưa biết lội người ơi!
Hiếm khi đi đứng nói năng cười
Khiến người cảm nhận ánh mắt tươi
Mến người tu sĩ rồi mộ đạo
Tìm đến thiền môn để gót rơi...
Hiếm khi thi vị được lẽ đời
Hồng trần là bể khổ chơi vơi
Chỉ khi gác bỏ sầu nhân thế
Nhàn hạ thân tâm một biển trời.
Hiếm khi tìm thấy được sở cầu
Muôn người nghe pháp, một tâm đầu
Ngàn câu vạn chữ chung ý tưởng
Tri âm tri kỷ dễ gì đâu!
Hiếm khi ngộ cảnh giới Hoa Nghiêm
Trùng trùng duyên khởi kiếp nổi chìm
Thiện Tài cầu pháp là ai đó
Có phải chính ta chạy quanh tìm?
Hiếm khi được tĩnh giác trong thiền
Giữ cho hơi thở khỏi thùy miên
Trói buộc vượn lòng chờ yên vị
Lâu dần sẽ tỏ ngộ nguồn thiêng.
Quê Chiều 19/09/22
Bình luận bài viết