Làm mới!
LÀM MỚI!
DIỆU THUẬN
Những dòng này con viết cho ba và cho con:
“Ta thấy hết ba tới má mi, cứ chiều chiều lại ngồi trước xích đu, ngó ra..., nhìn thương lắm kìa, chắc lại thèm thuồng con nhà họ, rồi lại ngóng, ước chi có đứa mô về ”.
Lòng cứ nghẹn nghẹn, bắt đầu lắng lại và thở không đều, nước mắt cứ chảy lúc nào không hay. Hắn lại nhớ những hình ảnh đó, năm xưa...
Căn phòng lạnh ngắt, chiếc bàn phía trước bị gãy. Chân hắn khựng lại, run lẩy bẩy khi thấy má nằm trên giường, chị ngồi bên xoa dầu, bóp tay chân cho má.
Lần đầu, hắn thấy má khóc, đến ngất xỉu như vậy. Thấy hắn về, má cố gắng gượng dậy làm như không có chuyện gì, rồi kêu “Con nhớ ăn cơm nghe”. Má đau rứa, nhưng chỉ sợ hắn đi học lại về đói bụng! Hắn nhìn quanh không thấy ba, hắn cũng hiểu chuyện gì lại xảy ra. Lúc ba giận, ba không kiểm soát được những việc mình làm. Ba bắt đầu xưng “Tao với mày”, la mắng đủ điều và đập mọi thứ trong nhà.
Khi ba giận, hắn chỉ biết đứng né trong một góc, nhìn những việc ba làm. “Mọi thứ có thể sắm lại được nhưng con chỉ có mình má, ba ơi; đừng làm má con đau”. Hắn ước chi, hắn có thể can đảm, để nói lên những khổ đau trong hắn....
Kỳ thi tốt nghiệp THPT năm 2013, thí sinh Nguyễn Phương Linh bị liệt cả 2 chân được bố là Nguyễn Tuấn Nghĩa cõng lên phòng thi trên tầng 3. Hình ảnh cảm động trên đã được một số người có mặt chụp lại và chia sẻ lên mạng xã hội.
Hình ảnh đó, ký ức không đẹp đó đã tạo nên khoảng cách giữa ba và hắn ngày càng xa. Hắn hay ganh tị với mấy đứa trong xóm, dù nghèo, dù thiếu thốn nhưng... hắn ước chi, mọi người thương yêu nhau, cười vui vẻ, hắn nhìn họ mà lại thèm thuồng! Giá như, nếu hắn không có ba thì hắn có hạnh phúc hơn chăng? Thi thoảng trong đầu nó có cái dấu hỏi điên cuồng đó, rồi hắn lại thấy có lỗi.
Đến bây giờ cũng hơn 5 năm hắn xa nhà, thời gian thay đổi, con người thay đổi và cả những suy nghĩ lệch lạc, ích kỷ của hắn đang từ từ cố gắng thay đổi.
“Đi khắp thế gian không ai sánh bằng mẹ/ Gian khổ cuộc đời ai nặng gánh hơn ba/ Tảo tần sớm hôm mẹ nuôi con khôn lớn/ Đưa tấm lưng gầy ba che chở đời con”. Lắm lúc, những ca từ mượt mà, lắng sâu này, những bài học, những lời khuyên từ thầy, từ những anh chị em mà hắn có duyên được gặp, để hắn nhận ra rằng: những khó khăn, những vất vả, công ơn nuôi dưỡng của ba má, hắn chẳng bao giờ có thể đáp đền nổi...
Giờ đây, hắn nhìn thấy đôi bàn tay gầy gầy, xương xương của ba má hắn lọ mọ trong sương mù, để ngắt mấy bó rau cho kịp chợ sớm, bàn tay quờ quạng buổi chiều tối, sau khi cố gắng cấy hết mấy bó mạ, để ngày mai lúa kịp sinh sôi... Bàn tay lành lặn, bàn tay thương tích, bàn tay lấp đầy những vết chai sần - minh chứng của nỗi lo toan, của tình thương vô bờ bến, mà chẳng bao giờ hắn để ý đến....
Cậu bé Cao Haoyan (8 tuổi) sống ở ngôi làng Yincang, tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc. Cha của em được chẩn đoán mắc bệnh huyết khối tĩnh mạch não vào tháng 5/2012. Kể từ đó đến nay, kinh tế của gia đình trở nên khó khăn, kiệt quệ bởi toàn bộ của cải trong nhà đã được bán đi để chạy chữa cho người cha ốm yếu. Đúng vào thời điểm khó khăn ấy, mẹ Cao Haoyan lại bỏ đi, để lại gánh nặng trên vai cậu con trai nhỏ bé. Một mình cậu mưu sinh tận tụy chăm sóc cho người cha bệnh tật khiến cộng đồng mạng Trung Quốc thực sự xúc động.
Hắn giận mình, để đến bây giờ, hắn mới tiếc nuối những giây phút hắn ở nhà, tiếc nuối thời gian bên ba má... Chỉ vì tính ích kỷ, những hận thù trong hắn, hắn chỉ biết nhìn theo những hướng đau khổ, hướng tiêu cực mà hắn lại chẳng nghĩ, ba cũng đâu muốn hành xử như vậy để con cái ghét bỏ mình, để con cái chỉ trích.
Một người thầy, từng chia sẻ với hắn rằng: “Con hãy tập nhìn sâu, con sẽ thấy những khổ đau ấy, có gốc rễ sâu xa, có thể được trao truyền từ ông bà, tổ tiên và xã hội. Có thể khi còn trẻ, ba bị người thân đối xử, giống như ba đang đối xử với con, với má của con bây giờ. Nhưng vì, ba của con không có đủ duyên lành để sống trong môi trường tốt, nên những tập khí như giận hờn, cố chấp, đánh đập, hay la mắng... đang bị tưới tấm mỗi ngày. Ngày xưa, ba con cũng là anh chàng tốt bụng, dễ thương, hiền hòa, con thử hỏi má con, những cái hay, cái đẹp nào của ba con và con ghi nhớ rồi kể lại cho ba nghe. Nếu ba không có những cái đẹp đó, làm cho má con thương thì làm gì có con hôm nay. Đừng để những cơn giận trấn ngự. Con cần phải bình tâm, từ những hành động của ba, con có thể thấy được những khổ đau đó. Hiểu được, thì con có thể cảm thông cho ba, thương yêu ba rồi, giúp ba thoát ra...".
Hạnh phúc, không phải là vấn đề cá nhân, khổ đau cũng thế, ba và hắn cả hai làm khổ cho nhau. Hắn thấy những vụng về của hắn, hắn hứa sẽ xin lỗi ba. Xin lỗi ba thì khi đó lòng ba, có thể sẽ mở ra, hiểu mình, thương mình là nền tảng để hiểu và thương yêu người khác đó.
Hắn đang mỉm cười... Vì hắn là sự tiếp nối của ba mà, mùa Vu lan này hắn về nhà và thực tập "làm mới" với ba!
Bình luận bài viết