Tin tức

LỬA GIÁC NGỘ

LỬA GIÁC NGỘ

THÍCH LIÊN PHƯƠNG 

 

 

Đã quên rồi tác giả một lời thơ:

Rồi người sẽ chìm trong tăm tối lạnh

Bóng huy hoàng mùa hạ quá phù du.

“Nhớ lại” cái không còn là thời gian quá khứ “đã” tưởng những gì đến “sẽ” là vị lai.

Ta đang chìm trong tăm tối, và sự phóng ảnh huy hoàng mùa hạ đang lùi dần theo dĩ vãng.

Tư duy (thời gian) là quá khứ, ảo tưởng là tương lai. Sự giao động chập chờn trong “CÁI THẤY” như là hiện tại.

Không thể có cái “hiện tại” như người ta đã thấy, mà có "CÁI THẤY” như biết được cái không lời.

Vì thế mà cuộc sống mãi tiếp diễn, tiếp diễn trong sự rờ dụng, nghe nhìn, va đập, sự lớn lao và nhỏ bé là sự xúc và cảm của suy tư. Suy tư như một thực tại ảo, tạo ra sự sinh tồn và hủy diệt: Hai đầu trong gánh nặng cuộc đời.

Đời là tiềm năng của khổ đau và phiền muộn. Những sự tráo trở vô thường của nó tạo ra kích thích hấp dẫn cho lực sống còn: Cuộc sống cái suy diễn để hiểu thì không bao giờ hiểu được vì “cái suy diễn” cũng là “cái trao đổi chất” trong quá trình tái tạo, tái sinh.

Tái sinh có nghĩa là sinh lại, sinh lại cái từng sinh. Cái từng sinh là cái từng chết.

Từng chết trong cái từng sinh, từng sinh từng chết trong “cái chưa từng”. Chưa từng sinh thì có cái không sinh, chưa từng chết thì có cái không chết. Không có cái thấy nào khác ngang bằng với cái thấy như thế. Cái thấy “chưa từng” là cái thấy vô hạn (giải thoát từ cái thấy). Thấy vô hạn không số lượng, không tính đếm được như cát sông Hằng.

CÁC BẬC GIÁC NGỘ THỜI QUÁ KHỨ NHIỀU NHƯ CÁT SÔNG HẰNG.

CÁC BẬC GIÁC NGỘ ĐƯƠNG LAI NHIỀU NHƯ CÁT SÔNG HẰNG.

CHÚNG SANH THỜI QUÁ KHỨ ĐÔNG NHIỀU NHƯ CÁT SÔNG HẰNG.

CHÚNG SANH ĐƯƠNG LAI ĐÔNG NHIỀU NHƯ CÁT SÔNG HẰNG.

PHIỀN NÃO KHỔ ĐAU THỜI QUÁ KHỨ NHƯ CÁT SÔNG HẰNG.

PHIỀN NÃO KHỔ ĐAU ĐƯƠNG LAI NHƯ CÁT SÔNG HẰNG.

Phiền não khổ đau là cái HIỆN TẠI, là điều có thật. Thấy THẬT là GIẢI THOÁT.

Giải thoát không có chỗ để thấy, không có tướng để nghe, trong hay ngoài đều không có người rời “tâm điểm” vì không sở tư là LỬA KHÔNG TÊN, không biên độ, không giới hạn… lửa đã cháy từ vô thỉ, chính là: LỬA GIÁC NGỘ.

Từ vật lý lửa tiềm ẩn trong vật, từ tâm lý lửa (giác) tiềm ẩn trong tâm. Khi cái nhìn không còn đa nguyên phân biệt – Ý là vũ trụ.

Thời gian sẽ biến đổi thành không gian (không gian không có tưởng tri) không gian không còn số đếm là cái vô hạn, vô lượng. Không lượng được là: hằng hà sa số.

Biết bao người dũng cảm tiến vào con đường trí tuệ nhưng khi chạm vào thì ngọn lửa sẽ bùng lên và không còn dấu vết.

Vô lượng chúng sanh hiện tại và vị lai trên diễn trình tái tạo khi ngọn lửa bùng lên sẽ trở thành tỉnh thức. Có không cùng những phiền não khổ đau, khi cái nhìn không còn nhân danh hay đổ lỗi thì ngay nơi “Thọ - Tưởng” cũng trở thành lấp lánh sáng soi.

Hãy nhắm mắt thấy được sắc ở trong tâm thì thân, sơ sẽ cùng chung tự tại.

Hãy nhắm mắt thấy được cảm xúc ở trong tâm thì khổ, vui đều nhẹ nhõm.

Hãy nhắm mắt thấy được ý nghĩ từ trong tâm, thì mọi xung lực khởi tranh sẽ dừng lại.

Hãy nhắm mắt cảm biết những động đậy, vận hành ở trong tâm thì tâm sẽ trở thành tịch lặng.

Và khi cái nhìn, nghe còn đối tượng thì “hiện hữu” từ cái biết là lẽ tất nhiên.

Vì thế mà Khế Kinh đã dạy: thấy ngũ ấm trong KHÔNG là vượt qua tất cả khổ.

Giải thoát trong cái thấy, giải thoát qua cái nghe là giải thoát trong tánh biết.

Tánh biết không phải là cái biết “đối vật”.

Tánh biết khi chưa khởi tâm thì Ý là vũ trụ.

Ý vũ trụ là THỨC vô ngã.

Đệ tử Phật chứng được TỰ TÍNH GIÁC này bằng cái khảy móng tay.

Dù điều không dễ mà không cho là khó thì: cái NHƯ trước mặt (đây quả thực là lửa của sự GIÁC NGỘ đã bùng lên).

Bình luận bài viết

    Tin sinh hoạt phật sự

    Video bài giảng

    Pháp âm

    • Những áng mây trắng - Thơ: Hoang Phong - Diễn ngâm: Hồng Vân
    • Mẹ ơi - Thơ: Thích Phước Hạnh - Nhạc: Hoàng Lan
    • Khúc ca Tịnh Độ - Lời: Thích Phước Hạnh - Nhạc: An Sơn
    Pháp âm khác >>

    Thống kê truy cập

    • Online: 71
    • Số lượt truy cập : 6345991