MƯA ĐÊM
Đêm nghe rỉ rả tiếng mưa rơi
Đều đều giọt nhỏ hạt ngọc trời
Hay chính lòng ta đang nhỏ lệ
Khóc thầm cuộc thế khổ chưa vơi.
Muôn triệu hạt châu rớt đêm dài
Quặn lòng thổn thức mộng vì ai
Trong ta tê dại khi mưa xuống
Gậm nhấm con tim nhói đau hoài.
Giọt rớt mái tranh, khua mái ngói
Giọt rơi đồng nội, lạc suối rừng
Cho đất đâm chồi cây kết nụ
Nhẹ gánh đường tu, một bước dừng.
Mưa làm tỉnh giấc suốt bao đêm
Trăn trở ưu tư chất nỗi niềm
Nằm đếm mưa rơi qua song cửa
Quay về quá khứ nặng lòng thêm.
Rồi mưa cũng tạnh, hết đêm rồi
Đất trời sẽ lại sáng ra thôi
Bước tiếp trong vai người nhập cuộc
Tạo đời bớt khổ cố thêm vui.
Thức giấc mình ta đếm mưa rơi
Bao nhiêu rung động thoảng xa vời
Gợi lên kỷ niệm xa xưa ấy
Khiến ta hoang phí nửa cuộc đời.
Giờ mưa thấm thía lòng ta đó
Trút gánh cô đơn cạn nỗi niềm
Thất nhỏ tiếng mưa bừng tỉnh ngộ
Tàn đêm còn nước đọng bên thềm.
Chiêu đề 27/04/22
Bình luận bài viết