SÂN KHẤU
Mỗi đêm sân khấu sáng đèn
Trẻ già nô nức chân chen xem tuồng
Nhấp nhô khán giả quay cuồng
Chờ đêm hát diễn trao luôn nụ cười.
Đem vui cho bớt khổ đời
Thương yêu cay đắng từng lời hát ca
Sướng vui trong dạ người ta
Có ai biết được lệ sa hồn mình.
Diễn tuồng sân khấu vai tròn
Người trong vở diễn liệu còn nỗi đau?
Cuộc đời vẫn cứ đổi trao
Buồn vui múa hát quên bao thế tình.
Đời là sân khấu của mình
Còn người nghệ sĩ vô tình bước qua
Đau thương như thật diễn qua
Vui tươi hài hước có xa phận người?
Phút giây sung sướng rồi thôi
Trở về thực tại ôi thôi chán chường
Đế vương nô bộc một tuồng
Mặt hoa da phấn mà luôn chạnh lòng.
Múa may hát xướng trò đời
Vở tuồng nhân thế đổi dời trong ta
Sống đừng mê đắm hào hoa
Để lòng tĩnh thức rời xa vọng đời.
Trò đời một tấn tuồng thôi
Chớ nên tưởng thật mà đòi dạo chơi
Cõi này đau khổ nhiều rồi
Hãy tìm an lạc cuối trời Tây phương.
Hiểu trong thế giới vô thường
Vẫn còn có một con đường thoát ly
Vậy nên mạnh dạn bước đi
Chùa am tĩnh lặng thành trì thảnh thơi.
Tát bà ha 21/05/22
Bình luận bài viết