TÔI BUÔNG
Tôi buông tay những giấc mộng đời
Bôn ba điên đảo cả một thời
Khi có được rồi vô vị lắm
Buộc ràng vướng mắc chẳng thảnh thơi.
Buông xem ai sẽ níu kéo minh
Công danh, tiếc nhớ với ân tình
Của cải bạc tiền rồi cũng mất
Chỉ cầu có được biết - nghe - nhìn.
Buông tay bước tiếp chặng đường dài
Năm giữ bao giờ thấy bản lai ?
Khi ngộ thì ngay nơi trước mắt
Lúc mê thăm thẳm bóng xa bay.
Buông ngay đừng tiếc nuối làm gì
Nhận biết cuộc đời vẫn đến đi
Mới thấy rỗng rang trong cõi mộng
Và tìm ra được cái còn nghi.
Tôi buông xuống hết những đau buồn
Lắng nghe tiềm thức những hồi chuông
Tâm tư thôi dứt bao trăn trở
Làm phiền giận khổ nước mắt tuôn.
Làm sao buông hết tiếng thi phi
Mắc kệ nó thôi nghĩ làm chi ?
Dính mắc vào tâm làm khổ trí
Cứ như gió đến gió lại đi...
Tôi buông cái Có ở trong tôi
Sở hữu mãi rồi cũng buông trôi
Trăm năm cũng một lần ly biệt
Có, thì già chết tiếp nhau thôi.
Tôi buông cái Ngã lớn hơn mình
Quanh đi quẩn lại vẫn vô minh
Sai khiến thân mắc vô số tội
Làm chủ nhân cai quản chúng sinh.
Hãy buông cho được để tu hành
Nhớ lời Phật dạy tránh lợi danh
Tìm kiếm tĩnh yên trong thiền định
Chân Không diệu Hữu dưới trăng thanh.
Quê Chiều 13/09/22
Bình luận bài viết