TÔI ĐỨNG
Đứng trước biển tôi thấy mình nhỏ bé
Giữa đất trời như cá ở đại dương
Giữa nhân tâm tìm đâu thấy tình thương.
Giữa xã hội tôi đứng đâu thả lỏng ?
Đứng trước gió tôi thấy mình bay bổng
Khắp núi đồi ruộng lúa quê hương mình
Tận mắt nhìn dáng vẽ nét đẹp xinh
Yêu mến quê tôi xa xôi tiếc nuối.
Đứng trước núi tôi thấy nguồn cội suối
Chảy triền miên đổ thác đứng non cao
Chảy vào sông như máu chảy ruột đau
Bao lâu nữa nước về nguồn sự sống.
Đứng trước tôi, cõi người đầy mơ mộng
Mơ càng nhiều ảo vọng cũng càng nhiều
Rồi tranh nhau hoại diệt đến tán tiêu
Luật sinh tồn liêu xiêu ai biết được.
Tôi đứng trước những nghĩ suy sau trước
Tiếng chuông chùa lắng dịu lại tâm hồn
Gọi vong linh đang phiêu bạt hoàng hôn
Về đây cảm nhận lấp chôn buông bỏ.
Tôi đứng sau những vọng tâm bỏ ngõ
Ngập lợi danh mời gọi lọc lừa nhau
Đứng lặng im cho suy nghĩ gầy hao
Rồi lại thấy xôn xao trong day dứt.
Tôi đứng nép bên cửa Không thao thức
Đời cớ sao thich đua chạy hơn thua
Mấy ai tìm tĩnh lặng đến bên chùa
Thấy thanh thản giữa vui đùa chim sáo.
Tôi đứng tại nơi tôn thờ Tam bảo
Ấm áp lòng nhờ chư Phật chở che
Đứng đi ngồi ở, để thở để nghe
Là diệu dụng bánh xe Từ chuyển hướng.
Đứng ở đâu thì đấy là vô thượng
Của nhân sinh và cũng của chính mình
Của khởi đầu và cũng của lai sinh
Chuông sớm kinh chiều nhẹ lòng khấn nguyện.
Quê Chiều 04/09/22
Bình luận bài viết