TÔI NGỒI
Tôi ngồi bên suối nghĩ bâng quơ
Có chi thương tiếc lẫn tôn thờ
Thương mình để khỏi mong ai nhớ
Tôn thờ Phật tánh với nàng thơ...
Ngồi dưới gốc cây bóng Lăng già
Nhớ lại cung đường đã trải qua
Lắng đọng tâm tư đầy xúc cảm
Không gì nuối tiếc bước chưa xa.
Ngồi trong thiền định tọa kiết già
Buông tâm bỏ cảnh thấy đường qua
Rỗng rang một thoáng không hay biết
Sao chẳng lâu hơn rõ Phật ma ?
Tôi ngồi xuống đất ngắm người qua
Mình cũng như ai đã đến già
Khi vô thường đến xin đón nhận
Chẳng thấy vui buồn kẻ khóc ta.
Ngồi trên bục giảng ở pháp tòa
Luận giải nguồn cơn pháp lục hòa
Để vui chung sống đồng tu học
Để thấy mình trong giữa người ta.
Ngồi trong yên lặng giữa mênh mông
Thấy rõ từng cơn sóng trong lòng
Ập đến chập chùng trong tâm tưởng
Vẫn thấy ung dung vững như đồng.
Ngồi nơi thiếu thất với chung trà
Ngắm nhìn mây gió thoảng bay qua
Chợt nghĩ đâu có gì phiền muộn
Cứ như mây gió cuối trời xa.
Tôi ngồi tí tách giọt cà phê
Từng giọt rơi rơi đợi nắng về
Giọt buồn giọt đắng cho số kiếp
Gặm nhấm nỗi đau những hẹn thề.
Mãi ngồi suy nghĩ những đêm dài
Cuộc đời may mắn đến hôm nay
Vẫn lay lắc sống trong đau bệnh
Mà nghiệp nào buông tận vị lai...
Quê Chiều 05/09/23
Bình luận bài viết