TQ10 - NHÂN DUYÊN VỚI PHẬT
NHÂN DUYÊN VỚI PHẬT
QUẢNG NGUYỆN
Ba mươi năm trước, tôi có người bạn tuy không thân thiết nhưng cũng hay qua lại vì có những điểm tâm đầu. Bạn không phải là Phật tử vì gia đình không theo tôn giáo nào mà chỉ thờ cúng ông bà, tuy vậy tôi rất quý trọng cha mẹ bạn vì ông bà là người hiền lương, đức độ và vui vẻ; nét chân chất của người dân miền Nam thể hiện qua cách nói chuyện và cách cư xử khiến tôi cảm thấy gần gũi mỗi khi có dịp đến chơi nhà. Gia đình bạn ở dưới Hóc Môn, không giàu có nhưng trọng điều nhân nghĩa, có lẽ điều đó là chất gắn kết chúng tôi lâu dài. Tuy ít đến chơi nhà bạn vì xa nhưng tôi vẫn thấy tự nhiên mỗi khi đến, thấy những điều dung dị trong nếp nhà khiến tôi vui.
Tôi thường hay đi chùa, tuy không rủ nhưng đôi khi bạn đòi theo, tôi thấy lòng mình hân hoan, một nỗi hân hoan dịu nhẹ. Hai đứa lên chùa cứ tíu ta tíu tít vì bạn hay hỏi những điều bất ngờ, ví dụ, có lần theo tôi lên chùa Xá Lợi bạn hỏi tôn tượng Ngài Quán Thế Âm Bồ tát là ai và sao người ta lễ lạy, tôi hỏi lại sao bạn lại quan tâm điều đó, bạn trả lời vì nhìn tượng tự nhiên thấy bình an. Tôi thoáng ngạc nhiên với cảm xúc mà bạn cảm nhận được, cứ ngỡ bạn theo tôi lên chùa chỉ để viếng cảnh, để thỏa chí tò mò cũng nên. Cứ những câu hỏi như vậy mà bạn hay theo tôi đến chùa thường hơn. Lúc đầu mỗi khi tôi vào chánh điện lạy Phật, bạn chỉ đứng bên ngoài sân chùa nhìn vào rất thờ ơ, dần dà về sau mỗi khi đến chùa, tuy không lễ lạy nhưng đối trước tượng Phật bạn luôn tỏ vẻ tôn kính. Tôi biết trong tâm hồn bạn đã ít nhiều thay đổi.
Đôi lần chúng tôi đạp xe lên chùa Dược Sư bên đường Lê Quang Định, các ni ở chùa rất dễ thương, nhẹ nhàng nên bạn thích lắm; còn nhớ vào một chiều cuối năm, chùa thanh vắng, trong chùa các ni đang bận rộn dọn dẹp, chuẩn bị đón Tết, trong gian bếp rau củ chưa nhặt rửa rất nhiều, thấy vậy, chúng tôi bèn phụ các ni một tay, vừa làm vừa được các ni chỉ cách làm một số món chay, lại được uống nước củ dền vừa lạ, vừa ngon. Lần đó, bạn còn dành quét sân chùa, bạn làm việc rất hồn nhiên, dường như quen thuộc lắm vậy. Về sau khi biết tên chùa là tên của một vị Phật và biết về hạnh nguyện của Ngài bạn khởi lòng tôn kính, bạn cứ nhẩm đi nhẩm lại: Đức Dược Sư Lưu ly Quang Vương Phật cho đến khi thuộc. Tôi thấy bạn rất quan tâm về những chuyện liên quan đến Ngài nên tôi có tặng bạn mấy quyển sách, một tấm hình Ngài và quyển kinh Dược Sư mình có; sự quan tâm này mãi về sau tôi mới hiểu.
Một lần gặp nhau, tôi thấy bạn ốm đi nhiều và nét mặt đầy buồn phiền, lo lắng. Hỏi thăm, bạn nói gia đình có người bệnh, đó là người em bị bệnh thần kinh, điều này bạn giấu nên giờ tôi mới biết. Em bệnh đã lâu, nay trở nặng, thuốc thang vẫn uống mà chưa thuyên giảm nên hay bỏ nhà đi lang thang khiến gia đình rất lo lắng, điều bạn sợ nhất là cha mẹ già buồn phiền sẽ sinh bệnh; rồi bạn hỏi nếu chưa là Phật tử mà bạn tụng kinh, khấn nguyện có đuợc không. Nghe tôi bảo bất cứ ai có lòng tin và sự thành tâm thì đều được. Hỏi thêm đôi điều cần thiết nữa rồi bạn ra về. Nhìn dáng bạn đạp xe mà thương cảm, tôi thầm mong bạn đủ thiện duyên để đến bên Ngài.
Tôi vẫn cố gắng giữ liên lạc xem có thể giúp bạn được điều gì thì làm, mỗi lần tụng kinh, niệm Phật tôi đều nghĩ đến bạn và hồi hướng công đức, cầu mong em bạn có ngày hồi phục. Từng biết đến nỗi khổ của nhà người bác có người bệnh này nên tôi hiểu được những niềm đau, những lo lắng mà bạn đang trải qua.
Khoảng hơn năm sau, tôi có ghé nhà. Vừa bước vào, tôi xúc động khi thấy nơi khang trang nhất trong nhà, bạn lập bàn thờ đức Phật Dược Sư, đó chính là tấm hình mà tôi tặng bạn dạo nào. Trên bàn thờ đặt đĩa bưởi xanh còn nguyên cuống lá, có lẽ là bưởi mới hái ở vuờn nhà nên tươi rói. Bên cạnh là bình hoa vạn thọ còn thơm hương, loài hoa mà nơi thôn dã người dân hay thờ cúng. Bàn thờ tuy nhỏ, đơn giản, nhưng trang nghiêm, thanh tịnh, cho thấy tâm thành của người dâng cúng.
Thăm hỏi cha mẹ bạn xong, kéo tôi ra tấm phản tre trước hiên nhà trò chuyện. Tôi thấy nét mặt bạn đã đỡ hốc hác mà thầm mừng đoán rằng bệnh tình người em đã bớt. Biết tôi ngạc nhiên, bạn khoe dạo này cũng thuờng đi chùa tuy chẳng có tôi, ngôi chùa cách nhà khoảng hơn cây số, còn bàn thờ lập cách đây vài tháng nhờ sự trợ giúp của các cô bên chùa. Bạn bảo cha mẹ không phản đối mà còn phát tâm theo Phật vì ông bà tin rằng có sự ban ơn của đức Phật mà tìm được đúng thầy, đúng thuốc nên bệnh tình con mình đã giảm. Tôi còn biết mỗi tối bạn đều tụng kinh, niệm danh hiệu Phật Dược Sư cầu cho em, cho gia đình được bình an. Bạn nói, có điều bạn chưa quy y Tam bảo vì sợ chưa giữ tròn giới. Tôi bảo: "Bạn đừng nghĩ về điều đó, rồi cũng đến lúc về nương tựa vào Tam bảo, đó chỉ là vấn đề thời gian thôi. Tuy chưa quy y nhưng bao lâu nay bạn cũng đã kết duyên lành với Phật và được Ngài gia hộ rồi, chính tín tâm và hạnh nguyện mà bạn đang làm thì bạn đã là con ngoan của Ngài rồi". Chia tay bạn ra về tôi vẫn nhớ nụ cười của người em lấp ló sau khung cửa. Nụ cười tuy hơi ngây ngô nhưng hiền hậu. Thời gian sau bạn báo tin rằng em bạn đã bớt nhiều, đôi khi cũng chịu chắp tay lễ Phật. Bạn còn nói cả gia đình đã quy y, mỗi tháng đều ăn chay bốn ngày, Chủ nhật cũng lên chùa nghe pháp.
Câu chuyện đã qua đi nhiều năm, chúng tôi không còn liên lạc thường như xưa nhưng tôi tin chắc rằng bạn tôi đã là một Phật tử thuần thành, và gia đình bạn đã luôn gieo trồng hạt giống Phật pháp trong tâm và trong cuộc sống đời thường. Điều đó luôn làm tâm tôi an ổn khi nghĩ về bạn.
Mỗi người chúng ta đến với đạo với nhân duyên khác nhau, nhưng có lẽ phần lớn là từ những đau khổ, những kiếp nạn của đời người. Ban đầu đến để tìm chỗ nương tựa, đến vì niềm tin được sự chở che, gia hộ, đến vì những đuợc mất của cuộc đời; nhưng cuối cùng rồi ai cũng nhận biết được những điều cao quý thật sự trong giáo pháp mà Đức Phật truyền trao, những mầu nhiệm nếu có mà chúng ta nhận lãnh được từ Ngài giúp ta vượt qua những thăng trầm của cuộc sống thật ra rất nhỏ nhoi với gia tài to lớn mà Ngài để lại cho đàn con dại mà Ngài thương yêu: Đó là sự an tĩnh nội tâm, quay về với Phật tánh của mình. Đó mới chính là đích đến cuối cùng mà ai phát tâm theo Phật, học Phật đều phải tìm về.
Cuối tháng chín là ngày vía Đức Phật Dược Sư, tất cả chúng ta đều hướng về Ngài, cùng nhau ôn lại hạnh nguyện của Ngài qua lời kinh tụng, cùng cầu nguyện cho thế giới được hòa bình, chúng sanh được an vui, cho gia đình đầm ấm, mọi tật bệnh tiêu trừ. Và, nơi ngôi nhà nhỏ đầm ấm với mảnh vuờn thơm hương hoa trái, có lẽ gia đình bạn lại quây quần bên nhau tụng thời kinh và niệm danh hiệu Ngài. "Cảm ứng đạo giao nan tư nghị", ở đâu có lòng thành là có cảm ứng, tôi vẫn tin như vậy và mãi mãi như vậy.
Bình luận bài viết