TUỔI GIÀ
Tuổi già ai cũng phải bước qua
Nếu không qua được chắc đi xa
Có ai không bệnh khi già tới
Chân tay đau nhức đến rên la.
Lão bệnh đi chung thành một đôi
Gần đất xa trời sắp đến nơi
Chớ lo con cháu không no đủ
Hãy để duyên đời tự nó trôi.
Tuổi già hay nhớ chuyện xa xưa
Mơ gặp người thân chuyện đong đưa
Sống mơ như thật trong cõi nhớ
Đôi lúc quên giờ sáng hay trưa.
Tuổi già răng rụng chẳng còn bao
Đứng lên ngồi xuống khó làm sao!
Chống gậy để đi không vấp ngả
Gối mỏi chân chùn lại lưng đau.
Chân thấp chân cao bước bước run
Quên quên nhớ nhớ nghĩ lung tung
Mắt nhìn mờ nhạt trong tầm với
Tai nghe loáng thoáng tiếng lùng bùng.
Tóc bạc da mồi nghĩ đến thương
Đâu rồi sắc đẹp với mùi hương
Còn chăng sung mãn thời trai trẻ
Già hết duyên rồi ai vấn vương?
Tuổi già nhớ trước lại quên sau
Đầu óc mơ hồ chuyện chiêm bao
Dũng khí trôi dần theo quá khứ
Thực tại hao mòn xuống rất mau.
Trẻ mơ hoằng pháp ước vọng cao
Già thời niệm Phật tín nguyện sâu
Trẻ muốn vươn xa tìm hiểu rộng
Già ẩn sơn lâm ngắm trăng sao.
Tuổi già nên hiểu tri thiên mệnh
Kinh nghiệm trao cho thế hệ sau
Trở gót chuyên tu tâm huớng nội
Đợi khi Phật rước sẽ đi mau.
Tát bà ha 11/05/22
Bình luận bài viết