Tùy bút tháng tư
TÙY BÚT THÁNG TƯ
VÂN CÁT
Hôm nay được nghỉ làm thế là tôi lên thăm thầy. Buổi sáng ngày lễ, đường phố vắng vẻ khiến con đường như thênh thang hơn, thoáng mát hơn, khác với sự đông đúc, ồn ào đến chóng mặt của mọi ngày và những hàng cây ven đường xanh mướt hơn khi nắng chưa lên.
Bao giờ cũng vậy, mỗi khi lên chùa, ngang qua ngôi trường xưa cổ kính đáng yêu, lòng tôi vẫn rộn lên nỗi bâng khuâng. Bao kỷ niệm xưa ùa về đánh thức cảm giác nhớ nhung của một thời áo trắng hiền hòa trong ngôi trường nữ trung học đẹp nhất nhì của thành phố. Nhớ cũng chỉ để mà nhớ bởi thời gian có quay lại bao giờ!
Bước vào cổng chùa, còn sớm nhưng đã có người thành kính lễ lạy ở tượng ngài Quán Âm Bồ tát, lòng bỗng hân hoan khi cùng người đảnh lễ Ngài. Tôi bước lên những bậc thang quen thuộc, quen thuộc vì tôi đã từng làm bạn từ khi còn là cô bé học lớp 6, hay nhảy chân sáo để lên chánh điện lạy Phật những khi bất ngờ được nghỉ tiết học mà không về sớm được vì phải đợi xe trường. Khi đó, với con bé 12 tuổi chạy lên chùa là chốn nương náu an lành nhất. Còn nhớ, ngồi sát bức tường ngay lối ra vào trên chánh điện, nhìn lên tượng Phật để được thấy nụ cười hiền hòa của Phật.
Đã nhiều năm trôi qua, ngôi chùa vẫn không thay đổi ngoại trừ cây cối đã cao lớn hơn nhiều và nhà Tổ đang được xây dựng lại.
Lên đến vuông sân chùa, tôi thấy thầy đang ngồi với hai anh chị Phật tử, trên bàn là những tách cà phê, tách trà đang bốc khói và một dĩa bắp luộc còn xanh vỏ. Quán cà phê Thôi Kệ của thầy sáng nay thưa khách. Tôi được thầy rót cho một tách trà, màu trà vàng nhạt trong veo. Câu chuyện giữa thầy trò xoay quanh việc chùa, những việc đã làm và chưa làm đã cuốn hút chúng tôi, khiến câu chuyện càng thêm thú vị.
Chỗ thầy trò ngồi ngay dưới cây Sa La, hoa trổ ngập tràn một khoảng thân cây, còn quả thì cũng trĩu cành. Cây đang vào mùa thay lá nhú ra những mầm non xanh tơ mơn mởn, những chiếc lá nhỏ nhoi chụm lại như một bông hoa nhỏ. Cái màu xanh của mầm non bao giờ cũng cuốn hút tôi, chẳng hiểu vì sao. Trong tôi lại nẩy sinh lòng tham đắm muốn nắm bắt và lưu giữ những khoảnh khắc đẹp của đất trời, bởi, nắm giữ luôn là tính xấu cố hữu của con người mà người con Phật phải tập tành để cởi bỏ dần.
Có lẽ đây là góc ngồi lý tưởng, gió ban mai tuy nhẹ nhưng vẫn đủ đưa hương hoa Sa La ngào ngạt cả một góc sân chùa. Nhìn qua bên kia, những lá cây Bồ Đề rung rinh như vẫy gọi hãy ghé thăm mình, nắng cũng lấp lánh càng làm duyên thêm cây cỏ: đẹp và đẹp! Lòng tôi chỉ biết nói thế trong khoảnh khắc này. Thêm nữa, nhìn qua dãy hành lang trước thư phòng thầy, một giò lan đang nở hoa, màu tím nhạt nhòa. Cả một khoảng không gian sống thấm mùi đạo vị, hiền hòa, tĩnh lặng khác xa với vẻ huyên náo, xô bồ của đời sống ngoài kia; nhưng đâu cũng là cuộc sống, tôi biết mình phải tập giữ tâm an giữa mọi chốn lao xao, biết tìm cho mình những khoảnh khắc đẹp, những niềm vui nhỏ bé để làm cho đời sống này nhẹ nhàng hơn, an vui hơn và phải chăng sự buông xả, tha thứ cũng làm cho mình dễ dàng chấp nhận hơn những điều bất toàn của cuộc sống. Chữ tu thì ngắn ngủi nhưng con đường học đạo thì muôn trùng. Thầy vẫn dạy thế mà!
Tôi vẫn thường thích lên chùa buổi sớm, tôi yêu sự tĩnh lặng như yêu nắng mai, gió sớm. Tôi ghi lại những cảm xúc của buổi sáng mai lên chùa này như một sự sẻ chia: sẻ chia một hạnh phúc giản đơn, an lành khi được lên chùa thăm Phật, thăm thầy, cùng muốn mọi người được hưởng vị ngọt lành trong trẻo nơi chốn Thiền môn như mình.
Tháng tư lại về, lại thêm một mùa khánh đản tươi vui chờ đón bao người; dẫu là con Phật hay chưa xin hãy cùng tôi hân hoan làm một việc ý nghĩa nào đó cho ngày vui sắp đến như một sự bày tỏ lòng biết ơn đến Đấng Từ Phụ Bổn Sư.
Mong sao!
Bình luận bài viết