VẤP NGÃ
Vấp ngã do ta mất tập trung
Đôi khi do bất giác trong lòng
Và tâm để ở bên ngoài cảnh
Mắt nhìn vào cõi nhớ mông lung.
Vấp ngã do tai điếc mắt mờ
Chân đi run rẩy, thở mệt phờ
Sức đã không còn vì lão bệnh
Cần thêm trợ giúp, cất tiếng nhờ.
Đời ai chẳng té ngã đôi lần
Rất đau và hận bởi dấn thân
Mặc cảm tự ti đành bỏ cuộc
Thoái tâm nhụt chí dạ phân vân.
Vấp ngã tình trường lỗi đam mê
Con tim là điểm yếu hẹn thề
Nếu hiểu vô thường tâm biến đổi
Có đâu vấp ngã mãi chưa ghê !
Vấp ngã công danh bởi vọng cầu
Con đường quan lộ với công hầu
Có bao giờ thẳng như trải lụa
Lên voi xuống chó vẫn đâm đầu !
Sóng xô té ngã lại lên bờ
Quyết tâm vượt biển đến bao giờ
Sóng nghiệp nên bão lòng vỗ mãi
Nghiệp yên, đâu có sóng để chờ !
Vấp ngã rồi hãy đứng lên mau
Đừng nên bỏ cuộc chịu thân đau
Dũng cảm đứng lên là kinh nghiệm
Mỗi lần té ngã thử vàng thau.
Đường tu còn vấp ngã trăm lần
Nếu chí không bền, nguyện xa dần
Sám hối thật lòng rồi đi tiếp
Bằng không sao thoát được thế trần.
Vấp ngã rồi bảo rằng trả nghiệp
Thua cuộc là bởi, tại, do, vì !
Sao không nhìn thẳng vào bản chất
Mình không kiên định, khỏi còn nghi.
Ta Bà Hát 06/08/22
Bình luận bài viết