BÀI 20: NHÀ VUA BỊ NÓI LÀ BẠO NGƯỢC
Kinh Bách Dụ (chuyển thơ)
TRÍ MINH ĐẶNG HÙNG ANH
Ở nước nọ có lời đồn đãi
Chê nhà vua bạo ngược hung tàn
Làm điều vô lý, bất nhân
Gây bao thảm họa lòng dân căm hờn
Vua nghe được nổi cơn nóng giận
Mà lại không cẩn thận điều tra
Nghe cận thần nói dèm pha
Bắt người vô tội vốn là tôi trung
Đem trói lại và dùng dao bén
Lóc một trăm lạng thịt trên lưng
Đang khi xử phạt nửa chừng
Biết lầm, vua ra lệnh ngưng hành hình
Cho người đem một nghìn lạng thịt
Bù đắp vào cho hết nhức đau
Nhưng mà trải suốt canh thâu
Người kia kêu khóc xiết bao hãi hùng
Vua cảm thấy lạ lùng hỏi gạn:
- Ta lấy ngươi mười lạng thịt thôi
Cho bù gấp mấy lần rồi
Sao chưa vừa ý còn ngồi rên la
Cận thần nghe, liều mà lên tiếng
- Nếu có ai đem chém con ngài
Đầu kia lìa khỏi cổ rồi
Đền trăm cái khác phục hồi đươc không?...
Có những người cậy quyền, ỷ thế
Gây cho đời chết chóc, lầm than
Rồi đem tiền của phát ban
Tưởng là cuộc sống lại hoàn như xưa
Làm phi lý lại mơ tạo phước
Có khác gì vua nọ bạo tàn
Lóc thịt người bị hàm oan
Rồi bù thịt lại rõ ràng lầm mê.
Bình luận bài viết