BÀI 32: VÀNG VÀ VẢI BÔNG
Kinh Bách dụ (chuyển thơ)
TRÍ MINH ĐẶNG HÙNG ANH
Ngày xưa có hai người buôn bán
Người bán vàng, người bán vải bông
Tuy rằng hai thứ không đồng
Cửa hàng vẫn cạnh nhau cùng làm ăn
Rồi một hôm có người khách lạ
Đến mua vàng, thực giả chưa tin
Chủ bèn lấy lửa thử liền
Qua bao sức nóng chờ xem độ bền
Nhân chủ, khách hớ hênh không thấy
Chủ vải bông lén lấy cục vàng
Vùi vào trong lớp vải hàng
Nghĩ không ai biết mà sang hỏi tìm
Đâu ngờ vàng còn đang sức nóng
Để chung vào cháy hỏng hết hàng
Thế là lộ mặt kẻ gian
Vải bông thì cháy còn vàng bị thu...
Như thuở xưa có người ngoài đạo
Lấy trộm điều Phật giáo độ sinh
Cho là đó chính của mình
Thế nên tự hủy sách kinh chẳng còn
Bởi Phật Pháp y như vàng thật
Lửa đốt nhiều thì chất vẫn nguyên
Tà đạo như vải chẳng bền
Gần vàng nung nóng cháy liền thành tro.
Bình luận bài viết