Bài 34: DÂNG NƯỚC THƠM NGỌT
Kinh Bách dụ (chuyển thơ)
TRÍ MINH ĐẶNG HÙNG ANH
Làng nọ cách Kinh thành trăm dặm
Tự lâu đời có giếng nước trong
Vua cần nước quý để dùng
Lệnh ban, làng phải tiến cung đủ đầy
Dân làng gánh, tháng ngày ròng rã
Đường xa xôi, vất vả xiết bao
Thật là khó sống làm sao
Định trốn đi, biết nơi nào yên thân
Trưởng làng biết người dân dao động
Không ai còn muốn sống ở đây
Họp dân, đưa ý kiến này
Rằng ta khổ bởi đường dài gây nên
Rồi mạnh dạn tâu lên hoàng thượng
Để xin vua rút ngắn quảng đường
Vua nghe trình tấu tỏ tường
Ngài tuyên bố để đoạn đường bớt xa
Rằng: trăm dặm còn ba mươi dặm
Lời của vua truyền đến dân làng
Nghe rồi lắm kẻ hân hoan
Ừ đây cung điện, giếng làng gần hơn
Có người nói: cũng y như cũ
Đoạn đường xưa, nay chẳng khác nhau
Nhưng dân làng chẳng tin đâu
Bởi lời vua đã in sâu trước rồi...
Đức Phật từ nhất thừa nói pháp
Chia ba thừa trong một đạo lành
Người theo từng bậc dễ thành
Trong lòng phấn khởi tu hành bấy nay
Lại nghe nói tuy ba mà một
Quả Phật là cao tột đó thôi
Chấp vào lời nói trước rồi
Khó mà xả để đón lời nói sau.
Bình luận bài viết