BÀI 6: GIẾT CON CHO ĐỦ GÁNH
Kinh Bách Dụ (chuyển thơ)
TRÍ MINH ĐẶNG HÙNG ANH
Chuyện anh chàng ngày xưa, ngày xửa
Có bảy con, một đứa lìa đời
Hắn ta buồn khóc, than trời
Nhưng mà giấu biệt mọi người, không chôn
Lấy đồ đạc hắn dồn nơi khác
Rồi yên tâm để xác trong nhà
Rủ gia đình dọn đi xa
Nghĩ rằng ai biết đâu mà cản ngăn
Chuyện bị lộ cả làng đều biết
Bảo hắn rằng: sống chết khác xa
Người sống thì ở trong nhà
Chết thì chôn bãi tha ma trên đồi!
Hắn biết lỗi nhưng rồi ương ngạnh
Nghĩ rằng chôn phải gánh đi xa
Một xác kia nếu đem ra
Để bên đầu gánh sao mà cân phân
Muốn đồng đều nên cần xác nữa
Phải giết thêm một đứa cho vừa
Tìm gặp con, hắn giết bừa
Đặt trên quang gánh quẩy đưa chôn liền
Người biết chuyện khùng điên, kinh ngạc
Nói hắn làm độc ác lắm thay
Cười cho đồ ngốc nghếch này
Vì cân đôi gánh giết ngay con mình...
Như người tu phạm vào một lỗi
Sợ lúc ra sám hối, sửa sai
Tự cho thanh tịnh, giấu hoài
Nhưng nào kín được, người ngoài hỏi ngay:
- Người tu coi giới như ngọc quý
Thường bảo trì không để đánh rơi
Giờ đây đã phạm giới rồi
Sao không sám hối, rửa trôi não phiền?
Kẻ phạm giới nói rằng: lỡ phạm
Để phạm thêm sám hối một lần...
Gây thêm bao chuyện ác nhân
Chẳng được gì lại thiệt thân, hại người.
Bình luận bài viết