BÀI 63: TƯỞNG LÀ QUỶ DỮ
Kinh Bách dụ (chuyển thơ)
TRÍ MINH ĐẶNG HÙNG ANH
Ở nước nọ có đoàn ca kịch
Được người dân yêu thích bấy nay
Gặp năm hạn hán kéo dài
Ruộng vườn xơ xác, đó đây đói nghèo
Họ chẳng quản băng đèo,vượt suối
Qua nước người rong ruổi mưu sinh
Mang theo đồ diễn bên mình
Cùng là những thứ linh tinh để dùng
Đoàn người vượt qua vùng biên giới
Cố gắng đi cho tới xóm làng
Trên đường gặp núi chắn ngang
Mới leo lên, bóng đã sang cuối chiều
Nghe đồn núi này nhiều quỷ dữ
Thường bắt người ăn thịt, ghê thay
Nhưng tối rồi phải ngủ đây
Ráng qua đêm để sáng mai lần dò
Họ đốt lửa để cho đỡ lạnh
Lót lá cành, nằm cạnh bên nhau
Ngủ liều chứ biết đi đâu
Mệt đừ, họ đã chìm sâu giấc nồng
Có người bệnh, lạnh không chịu nổi
Mỗi lần nghe gió thổi run khan
Vội mò dưới lớp phông, màn
Lôi ra một bộ hóa trang mặc vào
Trong đêm tối hắn nào biết được
Mang trên mình đồ giả quỷ, ma
Hắn không ngủ được, lần ra
Ngồi bên đống lửa, sưởi qua đêm buồn
Bỗng có người giật mình thức dậy
Dụi mắt nhìn, chợt thấy hắn ta
Trên người sặc sỡ, nhập nhòa
Tưởng con quỷ dữ, vội la om trời
Làm náo động, đoàn người hốt hoảng
Vừa chạy vừa hét toáng cả lên
Hắn không hiểu, chạy theo liền
Mọi người tưởng quỷ đuổi nên chạy hoài
Vượt qua bao rừng gai, dốc đá
Khi đuối chân trời đã sáng rồi
Bình tâm nhìn lại một hồi
Quỷ đâu chẳng thấy, chỉ người với nhau...
Người phàm bị ngập sâu phiền não
Những khát khao gặp đạo nhiệm mầu
Mong cầu an lạc bền lâu
Đi xa tìm kiếm, gian lao chẳng nề
Nhưng do bởi lầm mê khiến cả
Nên họ còn chấp ngã không thôi
Bị phiền não rượt, hỡi ôi!
Trong dòng sanh tử nổi trôi không ngừng
Chỉ khi nào tâm bừng ánh đạo
Xua bóng đêm điên đảo đi rồi
Bấy giờ liễu ngộ cái tôi
Mới mong thoát khỏi luân hồi, tử sinh.
Bình luận bài viết