BÊN CHA MÙA VU LAN
NGUYỄN THANH VŨ
Gia đình ta giờ chỉ còn lại cha và con, ông bà và mẹ đã đi về nơi xa ngái mãi mãi. Nhưng buồn thay, con xa nhà triền miên, bỏ cha một mình nơi quê nhà, sớm hôm chỉ bầu bạn cùng khóm hoa, chim chóc. Cũng chính vì điều này mà các chú, các cô cứ khiển trách con mãi. Hễ mỗi lần đến ngày giỗ ông bà nội là mọi người xúm xít lại phê bình về thói vô tâm của con. Con hiểu phận làm con không săn sóc cha già chu đáo là một tội bất hiếu vô cùng to lớn. Nhưng thực chất, con cũng không muốn vậy chút nào. Bởi công việc của một người kĩ sư xây dựng cứ cuốn con đi hết miền này đến vùng khác. Nhiều lúc vì quá bận rộn nên con chẳng còn thời gian để nghĩ đến cha, chỉ khi những ngày nghỉ phép con mới tranh thủ về thăm cha một chuyến. Vậy mà cha không bao giờ giận! Có những lần cha gọi điện hỏi thăm con, rồi cha căn dặn phải giữ gìn sức khỏe, đừng quá say mê công việc mà tổn hao sức khỏe. Con chỉ biết dạ vâng mà quên mất mình chưa kịp hỏi thăm cha dù chỉ một câu. Đến khi đêm về, ngồi một mình bên những bản thiết kế, mọi bế tắc về công việc đã khiến con nhớ đến cha da diết.
Sáng nay, nghe các anh thợ xây kháo nhau mua hoa tặng cha mẹ nhân ngày lễ Vu Lan làm con giật mình chợt nhớ. Đã nhiều năm trôi qua, từ lúc con đi làm, không có mùa Vu Lan nào con được gần gũi cha và cũng chẳng tặng cho cha dù chỉ một đóa hoa đơn sơ. May mắn thay, hôm nay trời đổ mưa, mưa kéo dài dai dẳng nên công trình tạm ngưng một ngày. Chớp lấy cơ hội, con chạy xe gắn máy một mạch về quê trong cơn mưa gió. Đường quá xa, mưa thì ướt tầm tã nhưng con không cảm thấy lạnh, ngược lại còn thấy lòng nôn nao khi nghĩ đến cảnh cha mừng đến rơi nước mắt. Trải qua một đoạn đường hơn 50 cây số, cuối cùng con cũng đến nhà. Cha đang ngồi uống tách trà một mình với vẻ suy tư lắm. Rồi cha ngước nhìn ra cửa, loáng thoáng thấy con về trong cơn mưa, cha không kịp lấy chiếc ô mà lao ra cổng ôm chằm lấy con. Hai cha con ướt như chuột lột mà chẳng thấy lạnh, bởi cái lạnh bên ngoài bị hơi ấm hạnh phúc trong tim xua đi hết. Cha mắng yêu con: “Cha mẹ mày! Đi hơn nửa năm mới về!”. Cha không nói gì thêm, nhưng con biết trong lòng cha đang vui sướng tột độ vì đứa con trai của mình hơn nửa năm xa nhà giờ mới hối hả quay về. Con áy náy nói: “Con về gấp quá nên không kịp mua quà gì cho cha”. Cha cười, củng vào đầu con như thời còn thơ trẻ: “Quà cáp gì cho mệt! Mày về tới nhà là cha vui rồi! Cứ xem như đây là món quà vô giá đi!”.
Quả thật, được ở bên cha con cảm thấy rất hạnh phúc. Những giây phút ngắn ngủi trôi qua đủ làm con trưởng thành hơn, quý trọng hơn về tình phụ tử thiêng liêng cao cả.
Bình luận bài viết