BỒ ĐỀ HÀNH
NGÔ NGUYÊN NGHIỄM
Kính tưởng niệm hương linh Song thân về bến giác
Tàn một giấc sương hồng lục đạo
Áo kinh hành nghiêng ngả hồn xưa
Ngó ra đời giăng mắc nắng mưa
Quanh bản mệnh bao lần sấm sét…
Cởi áo treo cành cây mới mọc
Là treo hồn thiên địa mênh mông
Nghe mình như bèo nổi trên sông
Trôi man mác bốn phương vô định
Kinh thành cũ không đường đi đến
Hoang sơ phủ kín nóc chùa ai
Bàng hoàng trong ngọn gió heo may
Thăm thẳm lướt xuôi đời cố lý…
Khách im lặng ngồi se ý nghĩ
Suốt mùa thu lá rụng vàng sân
Chim nào vừa lảnh lót ven sông
Chau con nước hồ đời phẳng lặng!
Bình luận bài viết