CÀ PHÊ SỚM MAI
NGUYÊN CẨN
Bạn hỏi tôi rằng Sài Gòn có ổn không?
Tôi vẫn uống cà phê mỗi sáng
Thành phố chỉ thoang thoảng mùi cồn sát khuẩn
Mặt người nhìn lờ mờ sau lớp khẩu trang
Thành phố vẫn còn những kẻ lang thang
Bỏ quê cũ lên đây kiếm sống
Vẫn còn chuột vất bừa ra đường rộng
Vẫn tất tả đi về dù vắng vẻ hơn xưa
Sài Gòn đang thèm nhớ một cơn mưa
Cho bớt cái oi nồng khi nắng gắt
Sài Gòn bây giờ mặt mừng nhưng tay không bắt
Sợ corona quanh quẩn bên mình
Cái con chi mà vô ảnh vô hình
Từ Vũ Hán mi bay đi khắp chốn
Không kiêng nể thứ dân hay quan lớn
Không biết sợ bay vào mồm nguyên thủ
Ngủ trên môi giáo sĩ, giáo sư
Ngự cả trong nhà thứ thiếp, quý phi
Ai đi tắt về ngang đều hiển lộ
Cái con chi làm thế gian sầu khổ
Mỹ, Úc, Á, Âu quay quắt điêu linh
Khi cận kề câu hỏi tử sinh
Bạn chớ hỏi sao con người nhỏ bé
Bạn hỏi tôi Sài Gòn có ổn?
Vâng cầu mong con số mãi hôm qua
Khi nhân gian cùng ngụ một mái nhà
Nỗi đau sẻ chia đều ra 7 tỷ
Không phân biệt Hàn, Hoa, Việt, Ý
Con người tựa lưng vào nhau tìm lẽ sống
Quên hận thù chia rẽ bấy lâu
Đại họa này mong sẽ qua mau
Cho bé thơ lại lên đường đến lớp
Cho chợ lại đông người chen buổi họp
Tay bắt mặt mừng hội ngộ tiệc vui
Bạn hỏi tôi Sài Gòn có ổn?
Vâng, vẫn tán chuyện đời trên mạng sáng mai đây!
Bình luận bài viết