Thông tin

CÓ NHỮNG GIẤC MƠ

 

VÂN HÀ (TTHA)

 


 

Tôi đi giữa hai hàng cây mướt xanh, hai bên đường hoa thơm nở rộ, tiếng chim vang lừng như chào đón, hồn lâng lâng thanh thoát… Tôi có cảm giác như mình đang đi lên, đi lên cao, càng lúc càng cao hơn… rồi có tiếng gió vút bên tai, tôi nhắm mắt lại, và khi mở mắt ra thì cảnh vật đã khác hẳn. Một màu vàng tươi khắp nơi, mặt đất cũng thế - vàng ươm một màu - những cây to rủ cành, lá phát ra những tiếng trong suốt như thủy tinh mỗi khi phơ phất gió, những đóa hoa rất lạ nở xòe to như cánh quạt, hương thơm ngào ngạt trong không gian, mùi thơm rất dễ chịu, có tiếng chim văng vẳng và là những lời ca nghe rất vui tai, bất giác tôi cũng buột miệng hát theo. Chỉ là những tiếng la... la... lá... la… nhưng nghe rất nhịp nhàng… linh động… Tôi không còn nhớ gì đến quá khứ, hiện tại hay tương lai mà chỉ có cảm giác là mình muốn ở lại đây mãi mãi… rồi tôi chợt tỉnh giấc ngủ trưa trong tiếng động nhịp nhàng, rì rào của chiếc quạt máy nhỏ trong phòng. Hay là mình vừa lọt vào một cảnh giới nào đấy trong ba ngàn đại thiên thế giới này? Tôi nghĩ ngợi vẩn vơ và một ngày bình thường nữa lại trôi qua…

Tôi đứng trên bờ một giòng sông. Dưới kia, nước cuồn cuộn chảy, đục ngầu và… đầy dẫy những con người đàn ông có, đàn bà có, trẻ con cũng có… đang lặn ngụp dưới sông một cách thích thú. Họ không hề biết mình đang tắm táp trong một giòng nước bẩn thỉu vô cùng. Tôi còn nhìn thấy cả những xác thú vật bập bềnh trôi… Nhưng một thôi thúc nào đấy khiến tôi - dù ghê tởm - cũng vẫn muốn xuống đấy để tắm cùng với họ hay ít ra là để có dịp nói cho họ biết là họ đang ở đâu và mức độ dơ bẩn của giòng nước khi tôi đứng trên bờ nhìn xuống. Nhưng… tôi thật sự phân vân không biết có nên không, khi thấy họ tỏ ra vô cùng thích thú được vẫy vùng trong làn nước bẩn thỉu đó. Có thể là đối với họ nó vẫn trong sạch và mát mẻ lắm, bởi cộng nghiệp của họ thấy như thế mà, tôi nhớ lại trong kinh sách tôi đã đọc có những đoạn miêu tả điều đó: cùng là nước, đối với người có thể uống được, tắm được, nhưng đối với các loài cá, rồng là đền đài cung điện, đối với cõi trời là lưu ly v.v... tùy theo biệt nghiệp mà thấy khác nhau như thế. Có lẽ vậy, cùng là một thứ vật chất nhưng đối với chủng loại nầy là thứ ghê tởm còn đối với chủng loại khác lại là thực phẩm bổ dưỡng thì sao? Cho nên, tôi bơi lội cùng họ một lát rồi lên bờ không nói gì cả, bởi tôi có nói chắc họ cũng không nghe đâu. Có bàn tay của ai đó đặt nhẹ trên vai tôi, hơi giật mình, tôi quay lại và không muốn tin vào mắt mình nữa: Một thiếu nữ xinh đẹp cực kì và dịu dàng trong bộ thanh y đứng cạnh tôi từ bao giờ không biết, cô không nói gì, nắm tay tôi kéo đi. Như có một ma lực huyền bí, tôi ngoan ngoãn đi theo cô qua những cánh rừng xanh, những đồi cỏ rậm, vào sâu hơn trong rừng đầy hoa thơm. Đôi lúc, tôi muốn dừng lại hái hoa lạ, nhưng chân tôi không thực hiện được ý mình, tôi cứ lướt đi theo cô một cách tự động qua rất nhiều khu rừng… Cô dẫn tôi đến một cánh đồng xanh, cạnh đó có một giòng sông trong suốt, nước trong đến độ tôi nhìn thấy cả dưới lòng sông có rất nhiều sỏi trắng. Cô mỉm cười thân thiện và chỉ xuống như bảo tôi nếu muốn tắm thì con sông nầy tốt hơn gấp mấy lần con sông khi nãy. Nhưng tôi cứ ngần ngại, có lẽ vì nơi đây hoang vắng quá, giòng nước trong trẻo quá nên không ai nỡ quấy cho bẩn lên… Tôi định bày tỏ ý nghĩ của mình nhưng khi tôi quay lại tìm thì thiếu nữ xinh đẹp ấy không thấy đâu, chỉ có tiếng rì rào của ngàn lá rừng xào xạt chung quanh. Tôi hơi ngần ngại trước khi nhún chân xuống nước. Nước lạnh buốt… khiến tôi tỉnh giấc... cũng chỉ là giấc mơ mà sao tôi cứ mãi suy nghĩ mất mấy ngày trời. Tôi liên tưởng đến một điều gì đó hay hay về hai con sông trong mơ và cô thiếu nữ xinh đẹp ấy cứ mỉm cười với tôi mỗi khi tôi nhắm mắt lại để nghĩ đến cô…

Tôi cố vùng vẫy nhưng không thể được, có đôi bàn tay của ai đó nắm chặt lấy chân tôi kéo xuống, kéo xuống, tôi muốn vươn lên, muốn thoát ra sự níu kéo ma quái kia, và rồi sức tôi yếu dần, yếu dần… tôi bị lún xuống càng lúc càng sâu… Cái hố sâu thăm thẳm như nuốt chửng lấy tôi, rồi tôi lọt vào vùng tối đen như mực. Nhìn chung quanh, tôi không thể thấy được gì cả, tuy nhiên mũi tôi vẫn nhận ra một thứ mùi hăng hắc, tanh tanh khó chịu của nơi ẩm thấp lâu ngày xông lên nồng nặc. Khi đã quen dần với bóng tối, tôi nhận ra mình đang ở dưới một miệng giếng sâu thì phải. Hoảng hốt, tôi đứng lên nhưng rồi lại ngồi phệch xuống vì có đứng mãi cũng thế thôi, có ai biết mình ở dưới này đâu mà hòng kêu cứu… phải thích hợp với hoàn cảnh mới thôi, nếu muốn sống còn, chỉ có mình tự cứu mình nếu như không muốn bị chôn vùi trong quên lãng của người đời. Ai đó đã kéo mình xuống đây, tôi cũng không biết nữa. Chung quanh vắng lặng đến rợn người. Tôi không sợ và cảm thấy lo. Nếu như không có ai phát hiện, tôi sẽ chết đói ở dưới này mất thôi… làm thế nào bây giờ? Tôi lịm đi trong nỗi sợ hãi khôn nguôi…

“Hãy theo ta”, trong cơn mê chập chờn, tôi nghe có tiếng nói thì thào bên tai, tôi chưa kịp nhìn ra thì thấy mình bị nhấc bổng lên bởi một thần lực của ai đó, rồi bên tai tôi là tiếng gió rít, tiếng cây cối rung chuyển, tiếng gầm gừ của thú rừng… khi tôi mở mắt ra thì… ôi! tôi không thể nào tin được ở mắt mình: trước mặt tôi là những cánh đồng trải dài mút mắt nhưng không một bóng người, chỉ có đàn cò trắng bay lượn, thỉnh thoảng hạ cánh xuống rỉa lông trên sóng lúa bạt ngàn. Trên không, mây trắng từng cụm lớn trôi bềnh bồng như những tảng bông gòn trắng muốt. Tôi đang ở đâu đây? Tôi cũng không biết nữa, nhưng một cảm giác lâng lâng dễ chịu làm cho tôi không muốn nghĩ ngợi nhiều. Dưới gốc cây xa xa, có những bóng đen đang di động, tôi tò mò đến gần… thì ra đó là mấy ông lão đang đánh cờ giống như mấy ông tiên tôi thường thấy trong tranh. Hay là mình đang ở cảnh tiên nào đấy mà trong sách thường nói đến? Rồi tôi bị đánh thức bởi tiếng đồng hồ reo. Nhìn ra cửa sổ, tôi thấy những chú chim sẻ trên mái nhà bên cạnh nhảy nhót hồn nhiên như những chú bé con, tôi mỉm cười một mình, nghĩ đến giấc mơ không đầu, không đuôi của mình. Giấc mơ là gì nhỉ? Có phải đó là sự hoạt động của đáy tầng vô thức của con người? Những hình ảnh trong mơ có thật không? Nếu không thật tại sao ta thấy được? Nếu là thật tại sao khi mở mắt ra thì nó không còn? Cũng chỉ là huyễn ảnh như chúng ta mà thôi - tôi nghĩ thế - sở dĩ chúng ta tồn tại lâu hơn giấc mơ là vì chúng ta được kết hợp bởi những lớp quang minh của kiên cố vọng tưởng, tạo thành cái sắc thân này.

Mỗi lần coi TV, khi có sự cố, các hình ảnh trên màn hình nhòe ra, tôi thấy những chấm sáng nhiều màu tan ra rồi tụ lại tạo thành hình ảnh của các diễn viên, con người trên ấy, tôi lại cho rằng lớp quang minh của kiên cố vọng tưởng ấy đang tan rã nên truyền hình bị hư, không tập hợp được hình ảnh nữa. Cũng như chúng ta, hình hài được kết hợp bởi biết bao là yếu tố: nào sắc thân, khối vật chất kiên cố trụ được khá lâu là do lớp quang minh của kiên cố vọng tưởng tạo ra… sự cảm thọ vui, buồn, yêu, ghét hay cảm giác bốn mùa ấm lạnh đổi thay là do hư minh vọng tưởng tạo ra… tư tưởng, ý nghĩ của người này luôn dính mắc với một vật gì đó, một ai đó trong cuộc đời là do dung thông vọng tưởng sinh ra… sự trôi lăn luân hồi trong sáu cõi, hành động để tồn tại là do u uẩn vọng tưởng sinh ra… rồi ý thức về kiếp sống, về sự thọ sinh, về việc chọn cho mình một nẻo về của tâm linh là do hư vô vi tế vọng tưởng sinh ra… Tất cả đều là huyễn ảnh, là giấc mộng, là bọt sóng đầu gành, là hình bóng trong mơ, là giọt sương buổi sáng, là tia chớp hiện hình trong cơn giông… rồi sẽ tan biến đi một sớm nào đó không còn lưu lại một vết tích gì cả. Bao nhiêu thế hệ đã qua đi, biết bao đổi thay từ cảnh vật đến con người… không một ai còn mãi trên đời này. Vậy thì… tại sao chúng ta cứ được sinh ra, lớn lên, làm đủ mọi việc rồi lụi tàn? Chắc lại cũng do tham vọng làm người, việc làm chưa xong đã tới lúc chuyển kiếp nên chúng ta không cam lòng, quyết định phải quay trở lại để tiếp tục công việc còn dang dở trong tiền kiếp, cứ như thế, chúng ta trôi lăn… trôi lăn mãi mãi… liên tục… cho đến khi nào chúng ta ý thức được mình phải dừng lại để thay đổi quy trình nhàm chán của kiếp người, để nghỉ ngơi và để không đau khổ bởi chia ly, mất mát, bệnh tật, già nua, v.v… Những giấc mơ trong cuộc đời có nhiều lắm, nhưng thực hiện được hết những giấc mơ ấy thì không phải dễ…

Bình luận bài viết

    Tin sinh hoạt phật sự

    Video bài giảng

    Pháp âm

    • Những áng mây trắng - Thơ: Hoang Phong - Diễn ngâm: Hồng Vân
    • Mẹ ơi - Thơ: Thích Phước Hạnh - Nhạc: Hoàng Lan
    • Khúc ca Tịnh Độ - Lời: Thích Phước Hạnh - Nhạc: An Sơn
    Pháp âm khác >>

    Thống kê truy cập

    • Online: 19
    • Số lượt truy cập : 6125901