CÙNG THIỀN SƯ ĐỒNG HÀNH VỀ QUÁN TRỌ -
ĐỘNG LÒNG CẢM TÁC MỘT MÌNH
NGÔ NGUYÊN NGHIỄM
Con chim xanh mửa máu trong chiều
Bên cành tường vi thánh thót
Cặm cụi đứng bên sườn thế kỷ
Ngậm ngùi đường cũ trăng rơi
Tay Sắc Không đánh vật với đời
Muôn nẻo vẫn phù bình Sinh Tử
Hoa nở rộ tràn lan núi cổ
Hiu hắt hồn ai như cố nhân
Mãn canh vạc lẻ chập chờn
Gọi thức cơn mơ quái dị
Cây Thiên Tuế xuất hoa đỏ ối
Khác thường vì sắp cạn trăm năm
Bóng Thiền Sư trải kín Thái Dương
Phơi lộng lẫy màu cúc vàng hoang dã
Dạo nhẹ hẫng trên tinh hoa của đá
Đá đã cô đặc Càn Khôn...
Cuốn hút trong lỗ hở thiên nhiên
Chợt thấy mùi Quỷ hương đằm thắm
Từ hàng triệu quang niên lạc lõng
Bay lạc xuống áo thư sinh
Gió Vô Thường thổi nhẹ thanh xuân
Ồ tóc bạc vỗ về người lữ thứ
Chớp mắt đứng bên bờ núi
Hay là đá đã hóa thân?
Lộn về Vô Lượng kiếp nguyên sinh
Nhân tướng trải dài hồ điệp
Lóng lánh gương soi xuất tiết
Muôn hình vạn trạng nắng mưa bay
Ròng rã chim xanh hót lẻ loi
Cành trúc ngày xưa ẩn trong làn khói
Quá giang, khúc sông đã đổi
Mù sương phả mặt sông dài
Bàng hoàng như sóng vỗ chân mày
Trời Tam Giới rơi vào đáy mắt
Nín thở để nghe lời cỏ dạy
Tâm đầy bình bát Ngọ về...
Chất ngất trên vai thúng nắng rực vàng
Móng sắc rơi từ thuở nhỏ
Áo Sa Di mấy phen cổ độ
Che khuất hoàng hôn hương hỏa nhiêu khê
Động lòng chợt nhớ bâng quơ
Gậy trúc mái tranh lãng đãng
Phù thế lòng vẫn buồn vô hạn
Ngẫm nghĩ mình như hạt sương mai
Về đây, núi vẫn đứng trong mơ
Đá chất nặng chân người lữ khách
Đãy dị thảo trên lưng tách bạch
Tiếng dế gáy rân suốt nẻo hồi hương...
Về đây, áo bụi phếch lưng
Dĩ vãng mộ phần đầu ngõ
Hoa dâm bụt hằng hà trí nhớ
Đỏ bừng Thiên Địa ấu thơ
Nhắc lên tay từng phiến đá linh hồn
Đá hát lạnh màu trời biên giới
Trong sắc đá có chút gì bối rối
Tiền nhân bùng bóng sát na
Chữ Nôm nghiêng trên mộ cổ, ha...
Quá khứ chạy dài nét bút
Bỗng chợt thấy khói hương hoa tóc
Vàng son đậm nhạt sương pha
Con chim xanh mửa máu sau hè
Lăn lóc quả trứng vàng quá khứ
Cặm cụi đứng suốt sườn thế kỷ
Ngậm ngùi đường cũ trăng lên...
(Thi tập Hoàng Hạc)
Bình luận bài viết