ĐI GIỮA NHÂN GIAN
KHÁNH HẠ
Tôi mãi đi tìm một màu xanh thắm
Tìm lại chiếc lá trong rừng cội Sa La
Tìm lại mình giữa ải phù du sớm tối… luỵ tàn
Bao được mất có rồi không
Con đường trần chông chênh lắt lẻo
Có khi lạc lối bóng trầm luân.
Mắc cạn đời…
Mang nhiêu khê trói buộc ưu phiền nặng trịch
Hai gánh vai không mà lại có
Trong tâm...
Đi giữa nhân gian lắm chày gương ảo ảnh
Hoa đốm cuộc đời như khói lam loang vỡ mỏng tanh
Chẳng nắm được sợi nào…
Bóng trăng điền dã
Ngàn năm cũ trong lời kinh truyền tiếp
Mãi còn quang chiếu tận hôm nay
Bánh xe Pháp miệt mài
Người đi…
Giữa chốn bụi trần
Tâm theo ngàn bước lặng lẽ
Chẳng luyến ngàn mây nổi điệp trùng
Trong giấc mơ người thường biếm họa
Vạn lối quay về xin một bước không…
Bình luận bài viết