“ĐI”… LÀ… “VỀ”!
(Nhớ ngày Bổn sư khuất bóng)
TUỆ LẠC
Nhìn chiếc lá vàng rơi,
Con nhớ Thầy, màu áo…!
Nhìn dải mây trắng trôi,
Con nhớ Thầy, dung mạo…
***
Thầy ngồi cạnh cây già,
Nhìn con… hiền hòa bảo:
“Đường trần lắm phong ba…
Nhớ đừng xa Trung đạo!”.
***
Giờ Thầy đã… “chẳng còn”.
Về cõi nào… ai biết (?!)
Nhưng “lời” thầy bên con…
Dư âm như bất diệt.
***
Con luôn tâm niệm rằng:
TRUNG ĐẠO là hỷ xả.
Vô chấp ấy “siêu thăng”,
Thảnh thơi là Giác giả.
***
Nghìn năm… hoa lá rụng,
Muôn đời… mây nước trôi…
Chẳng có gì nghịch thuận,
Buông XẢ… hết luân hồi !
***
Nhớ Thầy con thấy rõ…
Từng bước chân “thiền hành”
Thầy “ĐI” là “VỀ” đó…
Chẳng tử… chẳng siêu sanh!
(Paris giữa mùa thu)
Bình luận bài viết