ĐỜI NGƯỜI HUYỄN MỘNG
Thơ TRẦN THÁI TÔNG
TRẦN QUÊ HƯƠNG chuyển ngữ
Xưa nay kiếp số phận người
Thân là gốc khổ, là nơi chứa phiền
Ngỡ lầm tưởng thật, đảo điên
Nhận giặc quý tử, trói duyên khổ sầu!
Các ông nên chín chắn nào
Sắc thân này lúc mới vào thai nhi
Là do niệm khởi duyên thì
Năm uẩn kết tụ tướng đi ngồi nằm
Quên thật, quên gốc nữ nam
Tướng đẹp, tướng xấu nhận làm tự thân
Nắm buông di lại nhầm đường
Tháng năm mất hẳn tánh chơn nẻo về
Chạy rong sanh tử lầm mê
"Bản lai diện mục" đề huề xa luôn
Bên ngoài giương mắt vấn vương
Làm sao biết được tận tường bên trong?
Sinh sinh, hóa hóa mê lòng
Trong mộng, nói mộng xoay vần trầm luân
Lăng xăng, lộn xộn mơ màng
Lấy giả làm thật trái ngang nghiệp đời
Đầu sọ cài giắt hoa chơi
Túi da xông ướp, huyễn thời hôi dơ
Lụa là che đậy xương khô
Phấn son phủ lấp phân trơ não nùng
Cố mà trang điểm hình dung
Không tàm không quý điên khùng mến yêu
Hết thảy các người ít nhiều
Giống như con rối, liêu xiêu tơ lòng
Đến đi mấy lượt long đong
Rốt cùng buông thật, ấy vòng tử sanh
Sáu giặc công phá hư danh
Già bệnh chết đến... thân đành rũ xuôi!
Sắc tài rượu thịt mê vui
Tình tiền danh lợi rã rời phù du
Ngày ngày chấp thủ hỷ ưu
Tối đến mộng tưởng phiền ưu dã tràng
Giếng sâu nghiệp dữ đa mang
Đến khi đầu bạc ngỡ ngàng sương mai
Một hôm bệnh hoạn u hoài
Trăm năm kết cuộc mộng dài phù tang
Tim gan đau đớn phũ phàng
Thân thể gầy guộc Dã tràng da xương
Oán thù quỷ đói vấn vương
Sát sanh hại mạng, nhiễu nhương quả sầu!
Ngỡ đời tùng bá sống lâu
Nào ngờ thân tựa chiêm bao thoáng buồn
Hồn phách đọa cõi Diêm vương
Thi hài lận đận thịt xương rã rời!
Máu me đàm dãi tiêu hôi
Tóc, lông, răng, móng lần hồi nát tan
Hơi xông trời đất rụa ràng
Xanh bầm, đen nám vô vàn gớm ghê
Chẳng luận giàu nghèo, chợ quê
Khi vào cõi chết ủ ê trăm chiều
Trong nhà dòi tửa đục tiêu
Ngoài đồng chó xé quạ diều mổ ăn
Người đời bịt mũi nhó nhăn
Con hiếu thì lấy chiếu chăn quấn mình
Chôn cất xương cốt trọng tình
Quan quách hiu quạnh hồn linh chập chờn
Mả mồ hoang dã đồng mông
Đất trời muôn dặm núi sông vô tình
Khi xưa tóc má ửng xinh
Ngày nay xương xám tro linh đẫm màu
Thảm thương mưa lệ mây sầu
Gió buồn hiu hắt, trăng thâu nhạt nhòa
Đêm vắng quỷ thần khóc la
Ngựa giày trâu đạp xót xa tháng ngày
Lập lòe đom đóm cỏ mai
Nỉ non tiếng dế u hoài hàng dương
Bia ghi rêu phủ chìm sương
Tiều phu giẫm đạp tiêu tương lối mòn
Văn chương cái thế nước non
Sắc tài danh phận hãy còn ngửa nghiêng
Rốt cuộc đâu có khác riêng
Cuối cùng cũng một lối thiêng đi về
Mắt dẫn trèo kiếm bén thề
Tai theo tiếng dữ tái tê đao đồ
Lỗ mũi ngửi nếm hôi thô
Trong lưỡi sắt nóng, nuốt đồ tội khiên
Thân khát nước đồng triền miên
Ý chua cay vạc dầu duyên phong trần
Nhân gian trăm năm xoay vần
Địa ngục sáng tối tự thân tác thành
Nếu người sáng mắt thị danh
Cần phải sớm quyết thoát nhanh nẻo trần
Vòng sanh tử, tự chuyển thân
Khảy tay cắt đứt ái ân nghiệp đời
Dù nam nữ, đã tu rồi
Trí ngu đều nhớ tài bồi phúc duyên
Phật tâm, Tổ ý còn thiêng
Hãy nương trì giới, hành thiền tụng kinh
Một khi - Phật cũng chẳng linh
Tổ cũng chẳng phải ý tình rỗng không
Tổ xưa chẳng phải Phật tông
Giới trì, kinh tụng thoát dòng kinh văn
Nơi sắc huyễn cũng là chân
Thân phàm ắt chuyển chân thân Phật truyền
Phá sáu thức, cắt trần duyên
Sáu thần thông dạo tám thiền thong dong
Thâm tâm tự tại sạch trong
Mỗi người một vẻ ấm lòng thiền gia
Dù rằng - khuôn nếp tăng già
Thậm thâm ý pháp cũng là lễ nghi
Tuy là phân tích thi vi
Đã thọ thân tướng dễ gì thoát nhanh
Hết thảy các người thị danh
Sắc thân giải thoát, kết thành thiền tâm
Nếu chưa giải thoát huyễn thân
Hãy nghe lời dạy chánh thân ấy là
Thịt đỏ vô vị chân hoa
Hồng hồng trắng trắng hương sa thế trần
Ai hay mây cuốn không toàn
Bên trời sương biếc, lối mòn núi xanh.
Bình luận bài viết