GIỌT NƯỚC CÀNH DƯƠNG / XUÂN TRÊN ĐỒI CỎ NON
NGƯỜI SÔNG HẬU
GIỌT NƯỚC CÀNH DƯƠNG
Một ngày nắng mới vừa lên
Reo trên lá biếc bình yên cội nguồn
Ngọt ngào giọt nước cành dương
Trong veo chờ đón giọt sương lìa cành.
Có đi qua cõi hồng trần
Thoát vòng sinh tử muôn phần gian nan
Chùa xưa chiêm bái Phật vàng
Tìm trong chánh niệm bàng hoàng giấc mơ.
Ta về chắp cánh cho thơ
Nghìn năm soi bỏng rừng mơ cội tùng
Giữ lòng thanh khiết bao dung
Bay qua dâu bể nghìn trùng truân chuyên.
Trang kinh thấp thoáng mây thiền
Hương trầm bát ngát qua miền cỏ lau
Hỏi lòng khúc hát Ly Tao
Kiếp người cũng chỉ sắc màu phù du.
Hành trình lạc nẻo thiên thu
Hạc vàng bay mất mịt mù mây xưa
Hỏi người xuân đã về chưa
Cành dương hạt ngọc dấu xưa có còn.
XUÂN TRÊN ĐỒI CỎ NON
Xuân trên đồi cỏ non
Ven đường hoa dại nở
Sen hồng trước thiền môn
Đong đưa hương trước gió.
Ngồi ngắm hoa nguyệt quế
Thưởng trà đón bình minh
Lòng vui theo chánh niệm
Sương sớm tụng hồi kinh.
Suối nguồn muôn đời chảy
Chan chứa tình yêu thương
Thời gian thầm trôi mãi
Tử sinh chuyện vô thường.
Mênh mông lòng của biển
Chở thuyền Đạo ra khơi
Trang kinh nơi cửa Phật
Nở muôn đóa hồng tươi.
*
Xuân trên đồi cỏ non
Xanh một màu bất tận
Uyên nguyên lá hoa cồn
Cải vàng đơm mấy bận.
Ngồi đốt lò hương cũ
Mùi nhang trầm đâu đây
Tâm an bừng tỉnh ngộ
Phật tánh đâu ai bày.
Trải bốn mùa ấm lạnh
Mây hồng rạng dương quang
Dẫu phai màu mưa nắng
Nguyện theo ánh đạo vàng.
Lòng như hoa buổi sớm
Lên đồi nghe chuông ngân
Bước chân qua rừng trúc
Nhành mai vàng trước sân.
Bình luận bài viết