GIỌT SƯƠNG TỊNH ĐỘ
TÔN NỮ MỸ HẠNH
Nhủ lòng thả một cành dâu
Con thuyền Bát nhã biết đâu bến bờ
Tâm lành đẹp tựa áng thơ
Bè lau nhân ảnh hững hờ trôi qua.
Dòng đời một áng mây xa
Đâu là rừng trúc đâu là hiên mây
Nắng tàn rồi lại mưa bay
Ngàn hoa chợt nở phơi bày nhân duyên.
Hóa thân vào cõi diệu huyền
Đi qua dâu bể lời nguyền trăm năm
Dưới trăng nghe tiếng hạc cầm
Giọt sương tịnh độ âm thầm ngủ say.
Cội nguồn đồng vọng chân mây
Non cao biển rộng vơi đầy hợp tan
Trang kinh dõi bóng thời gian
Biết đâu ngõ trúc áo lam tìm về.
Bình luận bài viết