HAI ANH EM CÙNG LÀM SA MÔN
TRÍ MINH ĐẶNG HÙNG ANH
Vào thuở hiệu Phật là Ca Diếp
Có hai anh em ruột xuất gia
Tuy chung một hướng Phật đà
Nhưng đường tu học lại là khác nhau
Anh thì muốn cho mau phát tuệ
Chọn tu thiền, tu phước không ưa
Em thì tu phước say sưa
Những lo bố thí mà chừa thiền ra
Đến đời Phật Thích Ca hoằng đạo
Người anh theo tu tập, tiến nhanh
Bậc A La Hán đạt thành
Nhưng phần cơm áo mong manh, thất thường
Đi khất thực chung đường tăng chúng
Họ bát đầy, anh bát trống không
Nhiều khi sáu, bảy ngày ròng
Được cho đôi chút lót lòng cầm hơi
Người em sinh làm đời thú vật
Một con voi to, rất kiên cường
Được vua ưng ý, quý thương
Cho đây vũ khí chống phường xâm lăng
Vua ra lệnh phải săn sóc kỹ
Trên thân voi trang trí ngọc vàng
Đồ ăn thức uống sẵn sàng
Phân vài trăm hộ lo toan ngày ngày
Nhà sư biết voi này, kiếp nọ
Chính là người em ruột của mình
Những điều quán chiếu đinh ninh
Đến thăm để kể sự tình trước sau
Kề tai voi, Sa môn nói vội
Chúng ta đều có tội biết không?
Lời Tỳ kheo dạy vừa xong
Voi liền biết chuyện tiền thân rõ ràng
Rồi từ đó chẳng màng chi cả
Người nài voi sợ quá, tâu ngay
Rằng voi biểu hiện lạ thay
Buồn rầu, đã trải mấy ngày nhịn ăn
Tìm chẳng biết nguyên nhân nhân nào cả
Vua hỏi rằng ai đã đến đây
Đã cho ăn đắng, uống cay
Hay là xúc phạm, quấy rầy nào chăng
Nài nói, có vị tăng ôm bát
Đến bên voi một lát rồi đi
Vua nghe, ra lệnh tức thì
Lùng Sa môn đó kể chi xa gần
Vào rừng, núi đã lần ra được
Đưa sư về, trình trước bệ rồng
Vua nói rằng, sẽ rộng lòng
Nếu sư cho biết đã làm gì voi
Sư đáp lại, gần voi tôi nói
Ta, ngươi đều có tội thế thôi
Giảng thêm nhân quả, luân hồi
Trải bao duyên kiếp để rồi gặp đây...
Vua nghe được điều hay, tỉnh ngộ
Thỉnh vị tăng về chỗ gần vua
Voi vui vẻ lại như xưa
Mỗi thân, mỗi phận sớm trưa lo tròn
Ai tu thiền đừng quên tu phước
Ai tu phước chớ khước tu thiền
Pháp này chê, pháp kia chuyên
Sẽ không thành tựu phước duyên đủ đầy.
Bình luận bài viết