KIM CANG KINH DIỄN NGÂM
PHẠN VĂN NGA
Phật pháp đó: nhiệm mầu vô thượng,
Muôn kiếp sau tưởng dễ gặp khi!
Nay con xưng tụng thọ trì,
Nguyện lòng tinh tấn nghĩ suy kinh này.
Một thưở nọ chợt hay Phật ngự
Xá Vệ Thành hội đủ chư tăng,
Nghìn hai năm chục thẳng hàng,
Bước theo gót Phật đàng hoàng thọ trai,
Vừa lúc ấy thấy Ngài về trụ,
Độ cơm xong, Phật ngự pháp tòa,
Tu Bồ Đề mới bước ra,
Áo chìa vai phải, quỳ và kính thưa,
Bạch Thế Tôn, từ xưa ước nguyện,
Lòng con mong có dịp tỏ bày
Trai lành gái thiện hôm nay
Phát tâm vô thượng ngày rày lắng nghe
Quả Chính giác hướng về tâm trụ,
Hàng phục tâm phủ dụ ra sao?
Thế Tôn, Ngài ngự ngôi cao,
Hãy cho con biết đường nào phải đi
Thế Tôn dạy: Vì con ta nói,
Tốt lành thảy, mong mỏi an tâm,
Chúng sanh thoát khỏi mê lầm,
Hoa tàn lại phục sinh mầm Như Lai,
Nay các con, ai ai phải nhớ,
Bao chúng sinh lớn nhỏ muôn loài,
Dù là sinh nở từ thai,
Dù là noãn thấp hình hài ra sao,
Không phân biệt Phật nào phân biệt,
Chúng sanh cùng sinh diệt như nhau,
Dù cho căn tướng loài nào,
Pháp kia vẫn mở nẻo vào Vô dư
Bởi Niết Bàn không từ đâu tới
Mà chúng sinh chẳng đến từ đâu,
Lấy chỉ mà đắc pháp mầu?
Vô thường chấp tướng ban đầu là sai,
Phật độ ai, mà ai diệt độ?
Khi tánh lành tự ngộ mà thôi,
Chúng sinh bốn tướng mắc rồi,
Ngã, nhân, thọ giả, một đời quẩn quanh,
Đừng vọng chấp mới thành Bồ tát,
Dựa tướng kia sao đạt chân tâm,
Muốn mau thoát khỏi mê lầm,
Tu sáu hạnh lớn chuyên cần trang nghiêm,
Hạnh tinh tấn đầu tiên: Bố thí
Không nương theo mùi vị, thanh âm,
Không nương hình sắc sáu trần,
Thì công đức ấy vô ngần xiết bao,
Tu Bồ Đề, làm sao tính nổi,
Do hư không thế giới mười phương?
Nếu chẳng theo tướng mà nương,
Bồ tát bố thí phước dường bao la,
Người có nghĩ tướng thân là Phật?
Tu Bồ Đề, ngươi thật nghĩ sao?
Tướng kia chẳng thật đâu nào,
Thế Tôn đã dạy làm sao quên lời,
Phật lại bảo: Trên đời đang sống,
Thân tướng kia hư vọng mà thôi,
Hiểu ra vô tướng rõ rồi,
Mới hay bản thể sáng ngời Như Lai,
Bạch Thế Tôn, có ai nghe được,
Mấy lời trên sau trước có tin?
Phật rằng: Chắc chắn sẽ tin,
Những ai giới hạnh trau mình bấy lâu
Ai vừa nghe mấy câu đã ngộ,
Nhân lành xưa quả trổ ngày sau,
Vì chăng phước huệ nhiệm mầu,
Từ vô lượng kiếp khấu đầu nghe kinh,
Ngươi phải biết chúng sinh như thế,
Lòng kính tin bén rễ xưa nay,
Năm trăm năm cuối sau này
Khi ta tịch diệt có ngày về nghe,
Phước như biển tràn trề vô lượng,
Vì người xem bốn tướng là không,
Pháp hay phi pháp cũng không,
Ví như bè đã qua sông cần gì?
Bình luận bài viết